Sau khi tốn hết sức bò ra, thấy xung quanh không có ai, nàng lập tức bỏ chạy ra ngoài. Tu La Vi Mang được xây theo thế núi, Vương điện Hắc Thạch nằm ở nơi caonhất, muốn thoát hẳn tổng đàn Ma đạo thì vẫn còn phải đi một quãng đường dài.
Mặc dù trước đây nàng có tới một lần, nhưng lúc ấy có người dẫn đường, bâygiờ “bỏ trốn” một thân một mình, rất nhanh sau đó nàng đã không phânđược phương hướng nữa.
”Nhìn từ trên cao thì rõ ràng bố cục chỗ này rất ngay ngắn mà.” Nàng chống eo thở dốc, dưới ánh nắng mặt trời gương mặt nàng ửng hồng, trên đó phủmột lớp mồ hôi mỏng, hơn nữa mới đi được một chút mà nàng đã bắt đầuchóng mặt mất sức rồi, càng hận Dương Bá Lý đã biến nàng yếu ớt hệt nhưLâm Đại Ngọc hơn.
Nàng nào có biết Tu La Vi Mang được Phượng Hoàng xây theo trận pháp mạnhnhất, kiêm lợi dụng cả khí hậu địa hình ở đây chứ, năm ấy phải tốn rấtnhiều tâm huyết và quãng thời gian gần trăm năm mới xây dựng được nó, vì vậy mặc dù nhìn thì đơn giản, nhưng đi vào thì lại là một chuyện khác.
Cho dù là người của các nhánh trong Ma đạo cũng chỉ biết đường trên địa bàn của mình, không nắm rõ đường của nhánh khác, muốn liên lạc bàn chuyệnvới nhau đều phải tới điện Bạch Thạch ở lưng chừng núi.
Mà trên bầu trời có giăng lưới ẩn sát, ngoại trừ hai vị đại nhân tàn Hoabại Liễu ra thì không ai bay được, cao thủ của các đạo khác đến xin gặpMa Vương đều cần người dẫn đường từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575396/quyen-4-chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.