Đuổi theo chút ít bọt nước, Hoa Tứ Hải lao thẳng vào sâu dưới Biển Chết mà không một chút do dự nào. Từ sau khi vào giấc mơ của Trùng Trùng rồi, hắn đã chắc chắn bản thânmình muốn giữ nàng ở lại bên cạnh, nhưng vừa về tới Tu La Vi Mang thìnghe thấy tiếng báo hiệu của nàng, hắn cả kinh lập tức quay lại, nhưngvẫn chậm một bước. Nhưng may mắn là trong mơ nha đầu ấy giở trò với hắn, bởi thế nên đã kéo vạt áo của hắn xuống, làm rớt Thủy Tâm Bán. Nếu không thì nàng sẽ phải cô đơn ngủ một giấc dài đằng đẵng sâu dướiđáy biển, mà hắn thì sẽ chẳng biết gì cả, từ đây mãi mãi mất đi tin tứcvề nàng. Với hắn thì kết quả đó càng đáng sợ hơn cái chết nữa. Nước Biển Chết có lực hút và lực xoáy cực mạnh hệt như một kết giới tập trung đủ loại kết giới vậy, hắn không làm được gì tại đây, cũng khôngkịp nghĩ ngợi, chỉ liều mạng lao xuống cực nhanh, mong sao có thể đuổikịp Trùng Trùng, bắt lấy tay nàng thôi. Xung quanh đen kịt, một màu đen triệt để, hắn không nhìn thấy gì cả, cứ như một hạt giống vùisâu trong bùn đất vậy, nhưng bùn đất thì ấm, còn nước biển lại lạnhbăng. Không những không nhìn thấy gì mà hắn còn không cảm nhậnđược hơi thở của Trùng Trùng nữa, chỉ nghe được mỗi tiếng lòng yếu ớtcủa nàng truyền ra từ Thủy Tâm Bán thôi. ”Đại ma đầu, được yêuchàng là chuyện may mắn nhất đời ta.” Tiếng lòng của nàng mượn dòng nước xô đẩy đánh vào sâu trong tim hắn. ”Chỉ mới bắt đầu thôi? Sao có thể nói là cả đời được!” Thủy Tâm Bán có thể chuyển lời cho nhau, nhưng trước nay hắn vẫn luônnghe Trùng Trùng nói đơn phương, bởi vì tất cả đều bắt nguồn tự sự vô ýcủa Trùng Trùng, cho nên mặc dù những lời nói của nàng vô cùng khuấyđộng lòng người, nhưng hắn chưa từng trả lời. Song, hắn vẫn hy vọng nàng có thể nghe được. ”Đợi ta, cho dù ta không cứu được nàng, ítnhất ta sẽ ở bên cạnh nàng.” Hắn lại chuyển lời bằng trái tim, rồi vộivã lặn xuống theo phương hướng mà cảm giác đem lại. Một trượng, một trượng, lại một trượng ―― Đột nhiên, hắn mừng rỡ khi cảm nhận được một chút nhiệt độ, một hơi ấmnhỏ nhoi trong làn nước biển lạnh băng, thế là hắn lập tức đuổi theo qua đó, men theo sự chuyển động bất thường của dòng nước biển mà một phátôm lấy Trùng Trùng. Bắt được nàng rồi! Cuối cùng! Trong phút chốc, trái tim hắn yên tĩnh trở lại. Trùng Trùng vốn đang chìm xuống trong tuyệt vọng, Biển Chết cứ nhưkhông hề có đáy vậy, nếu theo lý thuyết thì nàng đã chết vì ngạt thở từsớm rồi, nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, nàng bỗngnhiên lĩnh hội được cái gì gọi là nội tức. Chẳng biết từ bao giờ mà hôhấp của nàng như bắt đầu tuần hoàn trong cơ thể, không còn cần đến cácphương thức hỗ trợ bình thường của loài người nữa. Nhưng điềunày không hề làm nàng cảm thấy tốt hơn chút nào, nếu được chết đi thìcũng đành, sống mà lại cô đơn một mình, mãi mãi chìm trong bóng tối,không còn được trông thấy con người nàng ngày nhớ đêm mong nữa, chẳngthà chết đi cho rồi. Đang lúc tuyệt vọng thì nghe thấy Hoa TứHải nói chuyện với nàng, trong phút chốc nàng còn tưởng là ảo giác, hoặc là đám ác ma quỷ hồn dưới biển lấy nàng làm trò đùa nữa, nhưng giọngđiệu nói chuyện vừa ngạo mạn lại không cho phép người khác từ chối nàykhông một ai có thể giả mạo được. Cuối cùng hắn cũng nghe thấy tiếng gọi của nàng rồi sao? Nàng mừng rỡ, sau đó lại hoảng sợ. Nàng muốn gặp hắn, muốn ở bên cạnhhắn, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc hắn phải mãi mãi ở lại đây vớinàng thì trái tim ích kỷ của nàng vẫn dấy lên một chút áy náy. Nhưng khi Hoa Tứ Hải ôm nàng vào lòng thì chút ít áy náy này lập tức bịnước biển cuốn trôi mất dáng, cứ như chưa từng xuất hiện qua vậy, tứ chi nàng quấn chặt lấy người hắn, muốn được thối rữa cùng hắn cho bằngđược. ”Ta biết chàng sẽ tới cứu ta mà.” Nàng nói. Ủa, nàng không hề lên tiếng mà sao lại có tiếng nói vậy? Ngẩn ra mấy giây rồi mới biết đây là tâm ngữ, có lẽ nguyên nhân đến từThủy Tâm Bán nên hai người không cần dùng ngôn ngữ để bày tỏ nữa. Vậy mà khi xưa nàng ngốc quá, cứ ngày ngày nói chuyện với Thủy Tâm Bán, lãngphí biết bao nước bọt, thật ra chỉ cần nghĩ tới thôi thì hắn đã có thểhiểu rồi. Vậy, có lúc nàng ―― rất vô ý ―― là rất tự nhiên mà tưởng tượng những hình ảnh sắc dục về hắn, hắn cũng biết sao? Suy nghĩ này khiến Trùng Trùng giật mình, trong lúc thấp thỏm đã sặcphải ngụm nước bọt, nội tức vì thế cũng lập tức phá vỡ làm nàng khôngthể nào hít thở được, phải giãy dụa bên trong lồng ngực của Hoa Tứ Hải.Nhưng cảm giác khó thở này chỉ duy trì trong chốc lát, bởi vì hai cánhmôi mềm mại đã lập tức dán lên, luồng Ma khí lạnh lẽo nhanh chóng dẫnlối cho dòng nội tức đã tán loạn của nàng. Vừa mới hít thở lạiđược thì Trùng Trùng đã tức khắc nảy sinh ra một suy nghĩ khác, nàngtheo đó hôn đáp trả lại, mà Hoa Tứ Hải thì không hề có ý từ chối nào. Hai người tiếp tục chìm xuống dưới, nhưng hành động truyền không khílại biến thành nụ hôn nóng bỏng triền miên, Trùng Trùng không hề pháthiện ra thần khí màu vàng kim trong cơ thể đã từ từ lan ra ngoài, dầndần hòa làm một với ánh bạc đẹp đẽ trên người Hoa Tứ Hải, tạo thành mộtvầng sáng không thể nào hình dung được bằng lời bảo vệ hai người ở bêntrong. Nước Biển Chết tiếp tục khuấy động như vũ bão, nhưng khi chạm phải vầng sáng ấy thì lại dạt ra, biến thành từng dải nước nhưrong biển rực rỡ sắc màu quấn quýt xung quanh, cùng nhau chìm xuống đáybiển, vùi vào trong lớp bùn hệt như cát trắng theo nụ hôn nồng cháy củahai người. Ánh sáng vẫn đang lấp lóe, nhưng Trùng Trùng và HoaTứ Hải lại chìm trong bóng tối, song bởi vì hai người đều ở bên nhau,trái tim liền kề, cho nên không hề cảm thấy sợ hay là tuyệt vọng. ”Xong đời rồi, chúng ta bị chôn sống rồi, quả nhiên tình yêu Tiên Makhông có kết cục tốt đẹp mà.” Trùng Trùng thở dài, nhưng giọng nói lạirất vui vẻ, “Ý, sao ta có thể lên tiếng tự nhiên rồi.” ”Có lẽ đây là một kết giới nào đó.” Hoa Tứ Hải hạ giọng nói. Trước mắt, hai người bị lực ép từ sau lưng mỗi người buộc cho phải dánchặt vào nhau, cộng thêm nụ hôn nồng cháy không hề báo trước lại xuấtphát từ trái tim của khi nãy nên Hoa Tứ Hải cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tim vậy. Tiếc rằng bây giờ họ đang bị vùi bêntrong một hang động dưới đáy biển, nếu như ở một nơi có thể thoải mái cử động tay chân thì nhất định hắn sẽ ―― ”Kết giới gì chứ, rõràng là hố bùn mà, con người mười châu ba đảo bọn chàng toàn nói chuyệnquái lạ. Nhưng chàng đừng lo, ta sẽ bảo vệ chàng.” Vì được ở chung vớiHoa Tứ Hải nên Trùng Trùng rất vui, cũng không cảm thấy việc bị vùi làcó gì đáng sợ. Nàng cố gắng nặn vài giọt nước mắt ra, nước mắt chảy ngược xuống trán, chắc hai người bị vùi trong tư thế cắm đầu xuống rồi. ”Bây giờ chúng ta đang cắm đầu xuống đáy biển, muốn ra ngoài thì phảibò về hướng chân, trước kia ta có học qua tự sơ cứu khi tuyết lở, cáchnày rất khoa học.” Hoa Tứ Hải khẽ thở dài, thầm nhủ chuyện nàycòn cần phải nói sao? Hắn đã biết họ cắm đầu xuống từ sớm rồi, mặc dùchỗ này đen kịt một mảng, không cảm nhận được phương hướng, nhưng hắncũng sẽ không bị mê mang. Song khi thấy dáng vẻ làm như có thật củaTrùng Trùng khá thú vị thì hắn quyết định im lặng, không vạch trần nàng. ”Nàng muốn chết hay muốn sống?” Hắn hỏi. ”Vậy thì phải xem chàng chết hay sống.” Trùng Trùng trả lời rất tựnhiên lại như lẽ thường tình mà không hề biết rằng câu trả lời này nhưlà một vầng sáng trong bóng tối Biển Chết vậy, soi sáng cả mọi ngócngách sâu trong trái tim của Hoa Tứ Hải. ”Vậy nàng đừng giãydụa, để ta thử xem có thật là Biển Chết không ai sống sót trở về trongtruyền thuyết có thể nhốt được ta không?” Trước nay sức tự chủ của hắnrất cao, nhưng lúc nãy nha đầu này đánh lén hắn, bây giờ lại nhích quanhích lại trên người hắn, quả thật rất thử thách. ”Chàng vộicái gì chứ? Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi? Tốt xấu gì cũng nên tâm sự một chút, sau đó mới nghĩ cách chứ. Người ta không dễ gì mới được ởriêng với chàng, chàng đừng vội rời khỏi như vậy.” Ở riêng? Bị nhốt ở chỗ này mà gọi là ở riêng? Hoa Tứ Hải không biết nói gì. ”Thật ra ta rất không hài lòng với chàng.” Trùng Trùng bỗng nói: “Ở núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân, tại sao lại đột nhiên bỏ đi? Còn nữa, trước đó ta có mơ một giấc mơ kỳ lạ, sau đó nghe lão già Dương Bá Lý nói chàng đãsử dụng thuật Nhập Mộng, tại sao chàng thà rằng đi vào giấc mơ của tacũng không muốn gặp mặt ta? Chàng đã làm tổn thương trái tim thiếu nữcủa ta rồi, nói đi, chàng đền bù cho ta thế nào đây?” Nàng thật sự đã xem hoàn cảnh khốn khó này là nơi bí mật để hai người hẹn hò rồi, cũng mặc kệ kết quả mà hoàn cảnh này đem lại là gì, cũng chẳng màngmình có thể thoát thân hay không, cứ khăng khăng nhắc tới chuyện tìnhcảm ngay tại lúc này. ”Nàng muốn ta đền bù cho nàng thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]