Lúc này, Trùng Trùng đã say ngủ rồi. Những ngày qua nàng đã mệt mỏi quá rồi, không những thể xác mà tâm hồncũng luôn trong trạng thái phòng bị tấn công và dằn vặt, vì vậy sau khinàng nhìn thấy giường gối mềm mại, ăn cơm nước điểm tâm ngon miệng, ngửi mùi xông hương thanh nhã thậm chí là được năm, sáu nha hoàn hầu hạ tắmrửa thơm tho thì cơn mệt mỏi lập tức ập tới như thủy triều, che lấp hếtmọi cảm giác của nàng, kế đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Maiđi! Bây giờ nghỉ ngơi chút đã, ngày mai cố gắng tiếp! Lúc ở thời hiệnđại, nàng chưa từng tập trung tranh thủ như hiện giờ, sau khi tới thếgiới này thì đủ các nhân tố từ từ ép nàng phải đứng mũi chịu sào, buộcnàng phải không ngừng đi về trước. Vẻ ngoài thì hoạt bát sôi nổi, nhưngthật ra bên trong lại rất mệt mỏi, vì vậy phải nghỉ một chút, chỉ mộtchút thôi là được rồi. Nàng từ từ đi vào mộng đẹp mà không biết con người nàng ngày nhớ đêm mong đang lặng lẽ đi vào phòng, đứng trướcgiường, yên lặng nhìn ngắm nàng. Nàng gầy đi nhiều quá! Hoa Tứ Hải nghĩ vậy, trái tim như bị siết chặt bởi cảm xúc khó hiểu nào đó vậy. Có lẽ đó gọi là đau lòng – một cảm xúc mà hắn rất lạ lẫm. Cằmnàng nhọn ra khiến gương mặt càng trở nên xinh đẹp hơn, nhưng hắn lạicàng yêu thích khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, tràn đầy sức sống, khiếnngười người nhìn vào đều thấy vui vẻ trước kia của nàng hơn. Từ việc nha đầu này đến được Tu La Vi Mang nhanh như vậy, có thể thấy đámngười hắn cử đi ngăn cản nàng không hề làm tròn trách nhiệm, điều nàycũng có nghĩa là trong tim hắn có nàng là một sự thật, và không còn chegiấu được nữa, con đường về sau của nàng sẽ trở nên hiểm nguy bởi do cóhắn. Vì vậy hắn phải gia tăng tốc độ, mang nàng giấu ở một nơi bí mậthệt như giấu món bảo bối quý giá vậy, để những rối ren của mười châu bađảo không tác động được đến nàng. Có lẽ nên đưa nàng đến nơi ra đời của hắn, nơi đó ngoài hắn ra thì chẳng còn một ai biết. Tây Bối vừa tìm thấy Trùng Trùng thì lập tức cho người đưa tin, hànhđộng này của Tây Bối là đang nói cho hắn biết Trùng Trùng hoàn toàn antoàn, để hắn yên tâm. Nhưng hắn cũng biết hàm ý khác của tên này, đó làhắn đang thử thách sự tự chủ của mình, đang dùng cách này để phỏng đoánlòng của mình. Hắn tới thì chứng tỏ hắn không từ bỏ nàng được; hắn không tới thì ―― nhưng cuối cùng hắn cũng tới rồi. Vốn dĩ hắn không muốn để lộ tấm lòng của mình, cũng không muốn cúi đầutrước cảm xúc vừa nồng cháy lại vừa rối loạn này, nhưng một con ngườitrước nay luôn cứng cỏi chịu đựng hắn đây mà lại không làm được điềunày. Hắn đi tới đi lui trong Vương điện đá đen, cuối cùng cũng khuấtphục, hắn tự nói với mình rằng: Đợi nha đầu này ngủ rồi, mình sẽ chỉ đến xem nàng có khỏe mạnh hay không rồi thôi. Hoa Tứ Hải tiến lêntrước vài bước, nhìn ngắm tỉ mỉ gương mặt lúc ngủ của Trùng Trùng, sựdịu dàng tràn ngập trái tim làm hắn bất giác nở nụ cười mỉm hiếm thấy.Nha đầu này ngủ ngon thật, trông như kiểu vừa ngủ là sẽ rất khó để laytỉnh vậy, còn mình thì trước nay luôn ngủ ít, nếu có thể mang nàng vềnơi mình đã sinh ra, ngày ngày lặng lẽ ngắm nàng thế này thì tốt biếtbao nhiêu. Nhưng đúng vào lúc này, trái tim hắn chợt nhói đau,cứ như đang khiển trách hắn đã quên đi sứ mạng của mình vậy, làm hắnbuộc phải lùi lại một bước. ”Đại ma đầu.” Trùng Trùng đang say giấc bỗng ậm ừ kêu lên, mũi hít một cái như đang rất ấm ức vậy. Hoa Tứ Hải đứng ngay mép giường cúi người xuống, khẽ vuốt mái tóc đỏrối tung của nàng, rồi chạm lên gò má nàng, lòng bàn tay thấy ươn ướt,thì ra chẳng biết từ lúc nào, Trùng Trùng đang rơi lệ trong giấc mơ. Nàng đang mơ thấy gì? Vì sao trông bất an như vậy? Trái tim hắn lạisiết chặt, bàn tay lưu luyến trên gương mặt nàng, nào ngờ Trùng Trùngthình lình lật người lại, đè bàn tay của hắn vào gối, một tay nắm lấyngón cái hắn, gương mặt áp vào lòng bàn tay hắn cọ vài cái thật thoảimái rồi thở phào. Hoa Tứ Hải muốn rút tay ra nhưng lại sợ làmnàng tỉnh giấc, chỉ đành cúi người xuống, tay còn lại chống lên bên kiagiường để ngắm nàng trong một cự ly gần đến mức không còn phân biệt được hơi thở của nhau, để nghe nàng lầm bầm mặc dù chẳng biết nàng đang nóigì, quả thật đáng yêu chết đi mất. Hiện thực không thể gặp nhau, có lẽ trong mơ có thể chăng. Hắn chợt nhớ ra hình như mình biết một thứ gọi là thuật Nhập Mộng, cònvì sao biết được, ai đã dạy hắn thì hắn hoàn toàn mù tịt, hắn chỉ biếtrằng mình biết sử dụng mà thôi. Hình như có ai đó thao tác môn phápthuật này giỏi hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn không nhớ nổi người đó làai, hình như người đó rất thân mật với hắn. (BB: Người này rất quantrọng, mọi người lưu ý nha ^^) Nhưng hiện giờ hắn không rãnh để nhớ xem người đó là ai nữa, hắn chỉ do dự trong chốc lát rồi khép ngóntrỏ và ngón giữa vào nhau, khẽ chạm lên vùng giữa trán của Trùng Trùngđể phòng nàng thức dậy, bàn tay bị nàng đè lại thì từ từ nhấc lên, ômnàng vào lòng rồi niệm chú, sau đó dần dần nhắm mắt lại. Bóngtối ngay tức khắc biến thành ánh sáng chói mắt và tiếng ầm ĩ ồn ào, đâylà thế giới của nàng sao? Thì ra nàng đến từ đây! Hoa Tứ Hải hơi ngạcnhiên nhìn mọi thứ trước mắt. Đường phố rất rộng, còn bằngphẳng cực kỳ, nhà cửa hai bên cao như từng ngọn núi thấp, tầng một củacác cửa tiệm đều được khảm lớp thủy tinh trong suốt, từ chỗ hắn đứng cóthể nhìn thấy được bên trong. Trên đường, những chiếc hộp sắt có bánh xe qua lại nhanh như bay, nam nữ đều ăn mặc kỳ lạ, đi chung với nhau màkhông một chút kiêng kị và đề phòng, có rất nhiều cặp nam nữ còn dán sát vào nhau, thậm chí có người còn ―― hôn nhau! Thảo nào nha đầu này to gan đến vậy, hóa ra ở quê nhà của nàng, tất cả những thứ này đều rất bình thường. Hoa Tứ Hải ngạc nhiên nhìn tất cả, ánh mắt lướt qua đám người đôngnghịt tìm kiếm bóng dáng hắn đang nhung nhớ. Nhiều người quá, hắn khôngthích sự náo nhiệt nơi đây, vì nó làm hắn thấy nhức đầu, nhưng mà nhađầu này lại quanh quẩn ở đây trong mơ, chứng tỏ nàng yêu thích nơi này. Hình như nàng thuộc về nơi này chứ không phải là người của mười châu ba đảo. Nếu như có một ngày, nàng trở về lại đây, vậy thì hắn phải làmsao? Hắn sẽ còn tìm được nàng không? Điều này bỗng khiến hắnthấy sợ, một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, cứ nghĩ tới đó chính làngày họ vĩnh biệt nhau thì hắn lại cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi. Không được để nàng đi, phải bắt nàng ở lại mười châu ba đảo! Hắn thầmthề. Hắn nhìn thấy ở nơi xa, có một bóng dáng yểu điệu đangnhìn đông ngó tây, trên người mặc chiếc đầm trắng, hai cánh tay và nửađôi chân trắng nõn đều lộ hết ra ngoài làm trái tim hắn đập loạn nhịp,sau đó lại thấy tức giận. Cơ thể của nàng sao có thể tùy ý để nam nhânkhác nhìn được! Nhưng lập tức hắn lại thấy buồn cười. Đây là giấc mơ của nha đầu ấy, những người qua lại đều chỉ là bóng dángmờ ảo, thế gian chỉ có hai người họ tồn tại, nhưng nha đầu ấy bị che mất tầm nhìn rồi nên không nhìn thấy hắn, vì vậy hắn bèn bước nhanh qua đó, nắm lấy tay nàng từ đằng sau. ”Trùng Trùng.” Hắn thốt ra hai chữ này, giọng điệu dịu dàng đến mức như than thở. Trùng Trùng trong giấc mơ đang đi lại một cách lo sợ. Trở về lại thế giới của mình, nàng nên vui mừng mới phải, nhưng khôngbiết vì sao mà trái tim lại đau thương một cách khó hiểu, cảm thấy khóchịu như chết đi, cứ như cả mạng sống nàng đều khô héo đi vậy. Có một người nàng gần như có được, nhưng nàng đã đánh mất hắn rồi! Làmsao đây? Làm sao đây? Phải tìm được hắn! Nhưng hắn là ai? Hắn tên gì? Vì sao cứ nghĩ tới hắn thì trái tim lại tê tái đến mức không muốn đập nữa, chỉ muốn lẳng lặng bầu bạn bên hắn vậy. Đang hốt hoảng tới muốn khóc thì bỗng có ai đó nắm lấy tay mình, khe khẽ gọi tên mình. Ngay tức khắc, trái tim nàng như được tưới ánh nắng vậy. Là chàng, HoaTứ Hải, đại ma đầu, con người nàng khắc sâu trong tim, thảo nào cho dùnàng có quên tên của hắn, quên gương mặt của hắn nhưng cảm giác trongtim vẫn còn đây. Không thèm nghĩ ngợi, nàng nhào vào lồng ngực ấy, ôm chặt không buông. ”Chàng đã đi đâu vậy? Vì sao không cho ta gặp chàng?” Nàng khóc, nước mắt đều lau hết lên ngực hắn. ”Ta ở đây.” Hắn trả lời. Trả lời ngắn gọn thật! Trùng Trùng thở dài một cách thỏa mãn, lại thấyvạt áo hắn mở tung ra thì không hề do dự mà vươn tay vào, da thịt chạmnhau, má nàng áp lên lồng ngực hắn, sau đó nàng cảm nhận được hắn runlên một cái. ”Thả ra, giữa đường xá đông đúc thế này.” Giọng nói lạnh lùng vậy mà lại có hơi ngượng nghịu, thật đáng yêu. ”Còn lâu, đây là giấc mơ, sẽ không ai nhìn thấy đâu, chỉ có hai chúngta thôi.” Trùng Trùng bật thốt ra nhưng không hiểu vì sao mình lại biếtđây là mơ, nhưng nàng thật sự cảm thấy mình đang ở trong mơ. Hoa Tứ Hải giật mình, còn tưởng thuật Nhập Mộng của mình bị phá giải rồi chứ. Nhìn xung quanh thấy vẫn là cảnh vật trong mơ của Trùng Trùng, nhưngsau khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng sờ soạng lung tung trên người hắn,cuối cùng bổ nhào vào hắn, đẩy hắn nằm xuống đất thì cảnh vật đã nhanhchóng biến thành bãi cỏ xanh cạnh một mặt hồ nhỏ. ”Trước kia ta đã từng tưởng tượng mình và người yêu nằm trên bãi cỏ ngắm sao, chắcchắn sẽ rất lãng mạn.” Nàng vừa nói vừa cười hì hì trông rất vui vẻ. ”Nàng đây là đang ngắm sao ư?” Nữ nhân háo sắc nào đó nằm cả người trên người hắn, còn không yên phận mà nhích tới nhích lui nữa. ”Tacũng đâu có nói là nhất định phải ngắm sao trên trời, ngắm sao trong mắt chàng chẳng phải cũng như nhau sao?” Trùng Trùng giải thích nhưng lòngthì nghĩ nếu đã nằm mơ thì đương nhiên có thể muốn gì làm nấy rồi, lạikhông cần chịu trách nhiệm, vì vậy nàng bèn vươn tay cởi đai lưng củaHoa Tứ Hải ra. Áo của Hoa Tứ Hải chỉ được chiếc đai lưng cốđịnh lại, vốn đã hơi giống đồ mặc nhà của phái nam ở Nhật Bản rồi, do đó khi đai lưng vừa được cởi ra thì có thể xem như là đã cởi hoàn toànrồi. May mà hắn không dâm đãng chỉ mặc quần trong ở bên trong như ngườiNhật Bản, nên tình trạng hiện giờ chỉ là trần nửa người. Nhưng giây phút này Trùng Trùng hy vọng biết bao hắn học hỏi người dân Nhật Bản nhiều một chút. ”Trùng Trùng, nàng muốn làm gì?” Hoa Tứ Hải đã phản ứng nhưng không thể không nhịn, thậm chí hắn đã không còn nhận ra được đây là mơ hay làthực nữa rồi, nếu không phải trên trời có một thứ hình tròn màu sắc rựcrỡ còn treo thêm dải băng bay qua (Tác giả: Quả khinh khí cầu trong mơcủa Trùng Trùng, trên đó có băng rôn ghi dòng chữ: Hoa Tứ Hải, ta muốnăn chàng!) thì suýt nữa hắn đã tưởng đây chính là hiện thực rồi. ”Ta muốn mơ giấc mơ xuân.” Nữ nhân háo sắc nào đó nói một cách dõngdạc: “Trước kia khi tán dóc bạn bè ta nói họ đều đã mơ rồi, chỉ có ta là không. Họ còn cười ta điên nữa, nói rằng ngay cả chó cũng đã mơ rồi.Hôm nay ta phải mơ một lần, sau đó quay về “chém” với họ rằng người xxoo với ta trong mơ là một chàng đẹp trai siêu cấp, F4 thấy cũng không dámlộ diện, Brad Pitt trông thấy cũng suýt nữa đâm đầu vào tường tự tử.” Hoa Tứ Hải không hiểu nàng nói gì, chẳng biết chúng có chung ý nghĩa với “ổ mòng biển” mà trước kia nàng nói không. ”Chính là làm sự nghiệp vĩ đại sau khi đã tẩy trang.” Trùng Trùng rấtnhẫn nại dạy dỗ hắn, “Chính là làm chuyện phu thê.” Nói rồi lật ngườiHoa Tứ Hải lại, cắn một hớp lên cơ bụng sáu múi đẹp đẽ của hắn rồi hàilòng khi nghe thấy một tiếng rên khó cưỡng của hắn. ”Ta có nghe Thảo Thảo sư tỷ nói rằng không được đụng chạm lung tung lên bụng củanam nhân, vì hắn sẽ có phản ứng. Quả nhiên nha.” Trùng Trùng vui vẻ, sau đó lại ngẩn ra. Thảo Thảo sư tỷ là ai? Nàng có cảm giác cáitên này rất quen thuộc, nhưng trong phút chốc lại không nhớ nổi. Nhưngmặc kệ đi, dù gì thì bây giờ cũng đang mơ, đợi dậy rồi mới nghĩ cũngkhông muộn. Nghĩ xong nàng lại nhảy lên người của Hoa Tứ Hải,ngồi trên eo hắn, “Được, bây giờ ta chính thức tuyên bố, đại ma đầu HoaTứ Hải đã là người của ta rồi. Bây giờ ta phải ăn chàng, bắt đầu từ việc hôn môi. Mà này, chàng là một kẻ không chịu trách nhiệm, lần trước dạyngười ta hôn mà dạy cũng chẳng xong, bây giờ phải học bù lại.” Nàng phủngười xuống hôn lên môi hắn, không cho hắn tránh một chút nào. Hoa Tứ Hải biết rõ đây là giấc mơ, nhưng cảm giác lại chân thật đến vậy. Cảnh vật xung quanh cũng biến thành căn phòng rộng rãi với vật dụngtrang trí toàn màu trắng. Có ánh nến đang chớp lóe, giường nệm dưới thân cũng khá mềm mại, quần áo của Trùng Trùng ít đến không thể ít hơn,chiếc lưỡi đâm loạn xạ trong miệng hắn như một chú cá. Hắn vốnmuốn đi vào giấc mơ của Trùng Trùng để cả hai được đầm ấm tương phùng,nào ngờ đâu lại thật sự bị nàng đưa vào trong giấc mơ xuân, hắn chợt mất đi phương hướng, chỉ làm theo cảm giác và khát vọng của nàng. Hắn nhấc tay chạm phải vòng eo trơn nhẵn của nàng, trong phút chốc lýtrí của hắn sụp đổ hoàn toàn, vội ôm chặt nàng vào lòng. Đây là mơ, biết rõ là giả nhưng xúc cảm và độ ấm từ da thịt nàng lại chân thật đến vậy, làm hắn muốn dung hòa nàng vào trong cơ thể của mình, để cả hai khôngcòn chia xa nữa. Đáp trả lại nụ hôn của nàng, hắn đảo kháchthành chủ, càng hôn càng sâu, toàn bộ những nỗi nhung nhớ, sự nồng cháyđè nén khổ sở nhiều ngày qua đều bùng nổ trong nụ hôn này. Nếu như đây là hiện thực thì hắn có thể ôm nàng, hôn nàng như thế này không? ”Trùng Trùng!” Hắn gọi khẽ tên này, sau đó nghe nàng thì thầm như mèo con: “Đại ma đầu, ta yêu chàng.” ”Ta cũng yêu nàng.” Lời nói sâu tận đáy lòng bất giác bật thốt ra. Câu nói này làm trái tim Trùng Trùng suýt nữa ngừng đập, nàng đợi câunói này của hắn đã từ lâu lắm rồi, thì ra lúc nói ra lại bùi tai đếnvậy. Mặc dù ở trong mơ nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nàngbám vào hắn như bạch tuột, khao khát trở thành của nhau trào dâng đếncùng cực. Giấc mơ xuân mà! Vậy thì cứ trải nghiệm đến cùng đi.Nói thật là nàng biết trình tự tiếp theo sẽ là gì, nhưng tiếc rằng nàngkhông biết làm, chỉ biết hấp dẫn dục vọng của hắn. Hoa Tứ Hảigần như là điên cuồng chà đạp cánh môi mềm mại đỏ tươi của Trùng Trùng,một tay ra sức xé chiếc áo nhỏ nhắn mà có thể xem như không mặc củaTrùng Trùng, vừa định hôn lên thì trông thấy cơ thể của nàng hiện lênmàu đỏ trong suốt, cảnh vật xung quanh cũng trở nên mờ ảo, trái tim hắnrun lên. Đây là mơ, hắn đi vào giấc mơ của nàng, mặc dù đã rốibời tâm trí, bị nàng dẫn dắt, nhưng suy cho cùng Ma khí của hắn cao hơnpháp lực của nàng rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ chết trongmơ, không còn ra ngoài được nữa. Nghĩ đến đây, hắn cắn răng đẩy nàng ra, hai tay chắp lại rồi thả ra, làm bóng tối lần nữa kéo đến. Khi mở mắt ra, vẫn là căn phòng ấy, Trùng Trùng trong lòng đang lầm bầm một cách vội vã, hai tay quả thật đã vươn vào trong vạt áo của hắn, ôm chặt lấy hắn. Ngàn năm nay, gặp chuyện gì hắn cũng bình tĩnh chưatừng sợ hãi lần nào, bây giờ lại hoảng sợ khác thường. Dục vọng của hắnsuýt nữa đã giết chết nàng rồi, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà hắn chưabao giờ rõ ràng khát vọng của mình như bây giờ. Không được từ bỏ nàng! Cho dù có phải cướp thì cũng phải giữ nàng ở bên cạnh! Hắn nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Trùng Trùng, đặt nàng nằm xuốnggiường, muốn cúi người hôn nàng nhưng khi đã cách môi nàng chỉ còn nửatấc thì chợt ngừng lại. ”Nàng là của ta, ta không cho phép bấtkỳ ai cướp nàng đi. Đợi ta, đợi ta làm xong chuyện của mình.” Hắn thấpgiọng nói, lại nhìn nàng rất lâu rồi mới cắn răng bỏ đi, cả đầu cũngkhông dám quay lại, hắn sợ mình sẽ luyến lưu nàng. Trùng Trùngnằm trên giường khó chịu xoay người, giấc mơ thật mù mịt. Nhưng kỳ lạ là trong lúc mê mang nàng cũng cảm nhận được mình đã tỉnh mộng rồi, nhưngngười trong giấc mơ đã đi xa, nàng mới mở mắt ra. Là mơ thậtsao, nhưng vì sao lại chân thật đến vậy chứ? Ngọn lửa từ giấc mơ xuân đó vẫn còn cháy hừng hực trong cơ thể nàng, bờ môi hơi đau, hương vị củahắn vẫn còn đó. Nàng ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, không một ai cả,nhưng hơi thở vẫn còn quanh quẩn nơi đây, cứ như hắn đã tới đây thậtvậy. Nhưng mà ―― sao hắn tới đây được chứ? Chẳng phải hắn không muốn gặp nàng sao? Còn hao tổn tâm sức cho người ngăn cản nàng mà. Nhưng lần này quả thật có thể “chém gió” thành bão rồi, giấc mơ xuânnày quả thật chân thật quá, đáng tiếc nàng còn thiếu chút nữa là đã ănđược đại ma đầu rồi. Nàng cười khổ tung chăn lên, bỗng phát hiện một thứ gì đó rơi xuống đất. Thủy Tâm Bán! Trái tim nàng đập điêncuồng, lập tức nhảy xuống giường mà mặc kệ việc đi chân trần dưới đất sẽ lạnh biết bao nhiêu. A, hắn có tới đây! Hắn có tới! Hắn tronggiấc mơ chân thật biết bao, hắn đã đi vào giấc mơ của nàng. Trong giấcmơ, hắn nói yêu nàng! Trùng Trùng nắm chặt Thủy Tâm Bán, nước mắt rơi như mưa, không biết là do đau lòng hay vui mừng. Có lẽ hắn vẫn chưa đi xa, đuổi theo đi! Nàng mau chóng nhảy lên giườngtìm quần áo mặc, nhưng cửa lại bị đẩy ra, một kẻ mặc áo đen đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]