🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Bùm Bùm
  Hoa Tứ Hải chưa lành vết thương, lại mất đi Ma Nguyên, còn đại chiếnliên tiếp hết mấy ngày, chưa tới ba phần công lực còn lại bây giờ đã bịtiêu hao mất gần một phần, nếu không thì với thực lực của hắn thì đã cóthể một đao chặt đầu của hùng yêu, chứ hoàn toàn không phải chỉ đủ làmhùng yêu bị thương nặng như tình trạng hiện giờ.
Nhưng loài gấu thường rất nóng tính, khi bị thương nặng không những không lùi bước màngược lại còn kích thích bản tính hung tàn của nó nữa, con hùng yêu nàycũng không ngoại lệ. Bởi vì đau mà nó xoay thân lại, hai chân trước rờikhỏi mặt đất, thân thể đứng cả dậy như một ngọn núi nhỏ, đồng thời chântrước tung một chưởng mạnh như cuồng phong về phía Hoa Tứ Hải.
Trùng Trùng ở một bên căng thẳng đến mức tim như sắp vỡ tung, gã hùngyêu đó như bị điên vậy cứ rống lên không dứt, hai chưởng tung liên tiếp, hùng chưởng quét tới đâu thì nơi đó đất sập nhà tan, cả những yêu thúcủa bên mình cũng bị vạ lây, con nào tránh chậm thì sẽ bị đánh đến gãyxương đứt gân.
Trong tiếng vang như bổ đá của kim loại, trongkhí thế như quét sạch ngàn quân này, Hoa Tứ Hải không hề hoảng loạn màlách người tránh đi, tuy Băng Ma Đao có kích thước nhỏ hơn hùng chưởng,nhưng nó không hề bị lép vế mỗi khi Ma khí băng lạnh trên đao và hơi lửa trên hùng chưởng va vào nhau, và tuy động tác của hùng yêu mạnh, nhưngcũng không tổn hại gì đến hắn, mà ngược lại trên người nó lại ngày càngnhiều vết thương hơn.
Nhưng chuyện mình thì quáng, chuyện người thì sáng, Trùng Trùng nhận ra cứ tiếp tục tiêu hao như vậy thì tuy cuối cùng Hoa Tứ Hải vẫn có thể chiến thắng, nhưng chắc chắn sẽ bị thương,nếu Long lão đại cho thêm vài gã càng to lớn hơn nữa thì tình hình sẽkhông còn lạc quan nữa, mặc dù nàng rất hoài nghi Long lão đại có cònthủ hạ nào mạnh hơn nữa không.
Nắm chặt chiếc ná trong tay, Trùng Trùng không còn lo nghĩ được nữa, bèn vươn tay lấy hoa Bạch Cốt.
  Cắn thì cắn đi, ngón tay đứt rồi cũng hết cách, so với mạng sống củaHoa Tứ Hải thì tất cả mọi thứ đều chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, sư phụtừng nói muốn sử dụng chân khí trong cơ thể thì phải cố gắng tập trungsuy nghĩ vào nơi sử dụng. Nàng vô duyên vô cớ có được thần khí màu vàngkim người người ngưỡng mộ từ con người lạ lùng trong hang động đó, tiếcrằng nàng không sử dụng một cách thành thạo được, lần nào đến lúc nguycấp mới tự bộc phát, bây giờ tình hình cấp bách đến mức này rồi, nàngcòn đắn đo cái gì nữa đây!
Chạm tay vào hoa Bạch Cốt do giốngyêu độc hóa thành khiến nàng kìm không được phải kêu lên, bởi vì cánhhoa cứ khép rồi mở đã nuốt mất nửa ngón tay của nàng, nhưng cơn đau nàng liệu trước lại không thấy đâu, nàng sửng sốt nhìn xem, thấy vòng bảo hộ trên người không còn, nhưng trên tay lại ửng lên một lớp sáng mỏng.Trong lúc sốt ruột, thần khí bẩm sinh đã lại được nàng gọi dùng thêm một lần nữa.
Thì ra nàng giống với Đoàn Dự[1], tuy công phu tốt nhưng lại lúc linh lúc không linh, hoàn toàn dựa vào tâm trạng!
  [1] Đoàn Dự: là một trong 3 nhân vật nam chính trong truyện Thiên LongBát Bộ của Kim Dung, không chịu học võ nhưng nhờ cơ duyên may mắn nênhọc được Lục Mạch Thần Kiếm, Bắc Minh Thần Công có thể hút công lực củangười khác, nhưng không biết sử dụng nên lúc dùng được lúc dùng khôngđược. (Nguồn: Wikipedia)
Nếu đã được bảo vệ, vậy nàng còn sợ gì nữa chứ? Nàng căng thẳng đến mức cả người mất hết cảm giác, cũng khôngchú ý việc Ma Nguyên đang chạy loạn xạ trong cơ thể làm thần khí bẩmsinh bị Ma khí của Hoa Tứ Hải đè ép tựa như chất khí dưới mặt nước, bọtkhí đã và đang từ từ thoát ra ngoài qua các khe hổng. Thần khí vốn đangyên lặng tồn tại trong cơ thể nàng, đợi khi nàng tu luyện thành công sẽtừ từ hòa làm một với tứ chi bách hài của nàng, nhưng bây giờ Ma khí đèép buộc nó phải thức tỉnh, lại bởi vì nàng không màng tất thảy muốn gọinó ra ngoài, nên hiện giờ nó đang dần có dấu hiệu bộc phát dữ dội hơn.
  Một loạt động tác gắn hoa vào, căng dây ná, nhắm chính xác, bắn đạn rađược làm liền mạch và đẹp đẽ, đây là kinh nghiệm quý báu có được từ việc “ngược đãi” Vạn Sự Tri hằng ngày, nhưng chân khí nàng gọi ra cũng cócông lao, nếu không thì đạn cũng không bắn được xa như vậy.
Nàng vốn muốn tiêu diệt những con yêu thú nhỏ, dọn vòng vây giúp Hoa TứHải, bởi vì nàng cảm thấy dù hoa Bạch Cốt có kịch độc, nhưng với thểtích của nó mà muốn quật ngã hùng yêu thì không dễ dàng gì, huống chibây giờ gã cứ mãi tung hùng chưởng như phát điên vậy, ngộ nhỡ bắn trúngđại ma đầu thì làm sao đây?
Nhưng gã hùng yêu này cũng kháchsáo thật, gã tiêu diệt không ít đồng bọn giúp nàng, mà trên người gã còn có vô số vết đao của đại ma đầu nữa, nếu vết thương bị hoa bắn phải thì chắc chắn chất độc sẽ mau ngấm hơn, và động tác của gã chậm đi, đại mađầu giết gã sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Lúc nãy nàng mở lời muốnlấy hoa Bạch Cốt, đại ma đầu không hỏi lấy một câu thì đã dùng Tỏa LânLong ném một đống qua cho nàng, nếu hắn đã tin tưởng nàng đến thế, vậythì nàng cũng sẽ không để hắn thất vọng, nhất định có thể giúp được hắn.
Ôi chà, chính xác thật!
  Đóa hoa đầu tiên bắn trúng lưng của hùng yêu, nhưng gã không có độngtĩnh gì, có lẽ liều lượng quá ít so với cơ thể của gã, cho nên “độc y”Diêu Trùng Trùng định sẽ tiếp tục.
Bàn tay được ánh sáng vàngkim bảo vệ, nàng gắng nhịn cảm giác tê tê khó chịu trong lòng, xem nhẹsự ngọ nguậy đáng sợ đó, cầm một nắm hoa Bạch Cốt lên, không ngừng bắnđạn lên thân mình hùng yêu.
Bởi vì vết thương trên thân mìnhhùng yêu vừa nhiều vừa khít, trong mười đóa hoa có tám chín đóa đều ghim vào trong vết thương, cho nên mặc cho giống yêu độc luyện ra để gãdùng, nhưng duy trì trong thời gian dài, độc tố cũng đã bắt đầu lan khắp cơ thể, cộng thêm việc mất máu quá nhiều, đồng thời tiêu hao lượng lớnthể lực vào việc chiến đấu với Hoa Tứ Hải, vậy nên hành động của gã quái vật khổng lồ này trở nên chậm chạp và vụng về, đôi mắt đỏ như máu đangtừ từ mờ đi.
Điều này làm Long lão đại ở ngoài trận nóng ruột vô cùng.
  Thật ra hai người bị nhốt trong trận nóng lòng muốn ra ngoài thì bà tacũng đang đứng ngồi không yên, ở trấn Thanh La cứ mãi không tiêu diệtđược tả hữu đạo thủ, Tây Bối Liễu Ty lại không rõ tung tích, nếu kéo dài thời gian, cũng giống như câu “đêm dài lắm mộng” người ta hay nói, cụcdiện sẽ ngày càng bất lợi cho Yêu đạo, nếu để Ma Vương sống sót trở ra,và quân tiếp viện của Ma đạo đến nơi thì Yêu đạo sẽ phải đối mặt với một tai họa lớn mất.  Kế hoạch bà ta vạch ra chẳng qua chỉ là đầucơ trục lợi, nếu thời khắc mấu chốt qua đi thì khi cứng chọi cứng, chắcchắn Yêu đạo sẽ thua, và thân là người đứng đầu, chắc chắn bà ta sẽ chết không có đất chôn!
Nghĩ đến đây, bà ta cắn nát lưỡi, hai tayvẽ quyết, sử dụng tất cả tâm pháp và Yêu lực vào thuật điều khiển yêu ép những người giữ trận bộc phát khả năng tiềm tàng cuối cùng của mình.
  Ngoài gã hùng yêu tạo yêu lửa đã chết và gã hùng yêu tạo giống yêu độccòn lại đang ở trong trận thì bên ngoài chỉ còn lại bà ta điều khiển yêu thú, kim điêu[2] yêu điều khiển yêu tiễn và Phượng Hoàng giúp thế trậnvà sức mạnh của trận pháp gia tăng.
[2] Kim điêu: đại bàng vàng, ưng vàng. Tên la tinh: Aquila chrysaetos.
  Kim điêu yêu sắp tiêu hao hết pháp lực, đã lâm vào tình trạng nửa chếtrồi, hồi lâu cũng không bắn ra được mũi tên nào, nhưng chỉ cần gã dồntoàn bộ sức lực còn sót lại tạo thành yêu tiễn tấn công nữ nhân pháiThiên Môn đó, chắc chắn Ma Vương sẽ vì cứu ả mà mất tập trung, vậy thìhùng yêu sẽ có cơ hội.
Mà Phượng Hoàng bị Khổng Tước điềukhiển, cơ thể đã tu Ma của nàng giúp uy lực của Tinh Nguyệt trận giatăng rất nhiều lần, khiến Ma Vương chống đỡ cực kỳ vất vả. Nhưng hìnhnhư trong trái tim Phượng Hoàng, ấn tượng về Ma Vương quá sâu sắc, khiến nàng vừa nhìn thấy bóng dáng của hắn đã không thể nào phát huy sự phẫnnộ đến cực điểm, ảnh hưởng đến sức mạnh lớn nhất mà Tinh Nguyệt trận cóthể phát huy.
Bà ta phải nghĩ cách khiến thủ hạ và Phượng Hoàng hoàn toàn mất sạch ý thức để cược một ván cuối cùng cho bà ta. Bây giờnhững người trấn giữ trận pháp không còn là thân tín của bà ta, cũngkhông còn là khách bà ta mời lại nữa, mà là công cụ để bà ta giữ mạng,là chiếc khiên để bà ta phòng ngự!
“Không phải Ma chết, thì làYêu vong!” Bà ta hét to lên, giọng nói mang theo tâm pháp và Yêu lực như chiếc kim thép vô hình đâm vào tai của tất cả mọi người.
Hùngyêu và kim điêu yêu điên mất rồi, trong đầu ngập tràn suy nghĩ phải giết chết Hoa Tứ Hải và Diêu Trùng Trùng, mà trước mắt Phượng Hoàng đều làhình ảnh người nàng thầm thương trộm nhớ đã ngàn năm dịu dàng ôm hôn ảnữ nhân mà nàng ghét nhất. Sự xả thân cứu giúp của Ma Vương, sự sốngchết có nhau và ánh mắt quấn lấy nhau của hai người, tất cả đều khiếncho nàng càng thêm tuyệt vọng, sự đố kỵ ganh ghét như con rắn độc cắnnuốt cả trái tim của nàng, cho nên nàng cũng điên mất rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.