Dịch: Bùm Bùm “À, thì ra là giúp đỡ.” Tây Bối khẽ gõ hai ngón tay vào cằm, “Nhưng màMa đạo do Ma Vương nắm quyền, quý đạo muốn nhờ nữ quân sư giúp đỡ thìvẫn nên chờ Ma Vương về cho chỉ thị. Nếu không có mệnh lệnh của ngài màthuộc hạ bọn ta tự tiện đi ra ngoài thì chẳng phải là phạm phải môn quysao? Vị công tử này trông hãy còn thiện lương, chớ nên ép bức PhượngHoàng nhà ta nữa.” Hắn nói rất nhàn nhã, giọng điệu lại chânthành, khiến Khổng Tước gần như say đắm, nhưng y vẫn nói: “Tây Bối đạinhân, chuyện bổn đạo phải làm có liên quan đến tính mạng, chậm trễ e làsẽ gây ra sai lầm to lớn, người đời hay nói chuyện gấp thì phải tùy cơứng biến, mong Tây Bối đại nhân châm chước cho, nếu ngài ép buộc quámức, Khổng Tước căng thẳng nhỡ tay làm Phượng Hoàng tỷ tỷ bị thương thìkhông tốt đâu.” “Vậy à, đúng là làm khó ta rồi.” Tây Bối gãiđầu, nhìn như rất sốt ruột, nhưng lúc buông tay xuống thì ngón tay đãkẹp lấy hai cánh hoa, “Ma Vương quân lệnh tựa núi, xin lỗi, quả thậtkhông giúp được công tử rồi.” Nói rồi cổ tay rung lên, hai cánh hoa như chiếc phi tiêu màu hồng phóng thẳng vào đôi mắt của Khổng Tước. Trong Ma đạo, pháp lực của Tây Bối Liễu Ty chỉ đứng sau Hoa Tứ Hải, cho nên hắn mới được gọi chung là tàn Hoa bại Liễu với Ma Vương, lúc này để cứu Phượng Hoàng đang bị cưỡng chế nên hắn đã dùng toàn lực vào chiêuDương Hoa Phong (Gió hoa liễu) này, uy lực vô cùng kinh người. Long lão đại muốn lấy yếu địch mạch với Ma đạo, vấn đề nhân lực đươngnhiên là căng thẳng, vốn tưởng âm thầm ra tay sẽ không ai đề phòng, đểmột mình Khổng Tước lén lút đưa Phượng Hoàng đi thì sẽ không xảy ratranh chấp gì, nào ngờ kẻ địch lại nửa đường nhảy ra, làm y ngay cả sứcđánh trả cũng không có. Tuy Khổng Tước đã sớm đề phòng Tây Bốitấn công, nhưng tiếc rằng thực lực chênh nhau quá xa, hai chiếc lông vũđã gắng sức bảo vệ đôi mắt, song thân thể vẫn bị cơn gió lốc mang theohương hoa nhàn nhạt cuốn lên, hất văng ra xa mười mấy trượng. Xem như Tây Bối cứu người là chủ yếu, nên chiêu thức không quá sắc bén,nếu không thì chắc chắn đôi mắt tu luyện ngàn năm của y đã bị phế đirồi. Ngay lúc y bị hất ra, tay trái của Tây Bối Liễu Ty cũngđồng thời túm vào khoảng không, Phượng Hoàng đang đứng quay lưng lại với hắn đã lập tức lui trở vào vòng tay hắn. “Phượng Hoàng à, làmột cô nương thì đừng nên đêm hôm khuya khoắt mà vô duyên vô cớ leo lênnóc nhà ngắm trăng chứ, rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng sơ hở, nhất là ngươicòn xinh đẹp như vậy. Nếu thật sự muốn ngắm trăng, thì ít nhất cũng tìmngười ngắm chung, đỡ phải bị mỹ nam tử Yêu đạo gì đó dẫn đi. Thật ra ――Mã Tiểu Giáp cũng có vẻ ngoài không tệ đâu, tri thức lại cao, ngươi cóthể cân nhắc xem. Hắn ý chí yếu mềm, ngươi quyến rũ bừa một chút thôi,đảm bảo hắn sẽ mắc câu.” Hắn nói đùa. Người trong Ma đạo đềubiết Tây Bối Liễu Ty ăn ở phung phí, không chịu được chút tục tằn nào,cho nên hắn mới được xếp cho một căn phòng thượng hạng tại tầng lầu duynhất trong hậu viện của quán trọ. Nơi đó gọn gàng sạch sẽ, cũng không có ai đến quấy rầy, giảm bớt đi rất nhiều hơi thở ô uế. Lúc đầu hắn dặn dò Ám Xử và Mã Tiểu Giáp tăng cường canh gác, nhưng khi ngủ đến nửa đêm, hắn bỗng sinh lòng cảnh giác. Không phải là bị cái gì đó kích thích mới phát hiện, mà là theo bảnnăng. Bản năng được hình thành qua quá trình huấn luyện quanh năm. Hắn vội vã chạy ra ngoài quán trọ, cảm giác trong không khí có mùi yêuchướng vừa mới tan ra, mà những người khác trong quán trọ lại không phát giác, chứng tỏ yêu chướng rất ít, chỉ lan bên ngoài quán trọ, nên không gây chú ý đến đám người Mã Tiểu Giáp. Ngoại trừ Phượng Hoàng, bởi vì nàng đã đi mất rồi. Hắn không biết Yêu đạo muốn bắt Phượng Hoàng để làm gì, nên ngay cả áocũng chưa kịp mặc đã vội chạy ra ngoài. Hắn không lo lắng gì tình hìnhbên trong quán trọ, bởi tả hữu đạo thủ của Ma đạo đã tỉnh rồi, bọn họtuy ít người, nhưng cho dù Yêu đạo có định giở trò điệu hổ ly sơn để tấn công quán trọ thì đám người Mã Tiểu Giáp cũng có thể giữ thế bất bại,đợi hắn và Phượng Hoàng quay về. “Đi thôi, không cần bận tâm đến tên tiểu yêu đó.” Hắn nói nhẹ nhàng, không biết vì sao lại thấy Phượng Hoàng hơi run rẩy. Có lẽ khi về tới quán trọ rồi phải nói cho rõ với Phượng Hoàng, để nàng đừng khăng khăng với những gì mình mãi mãi không thể có được nữa. Haiz, Phượng Hoàng đúng là đáng thương, nhưng nàng không hiểu rằng tình yêu là thứ tàn nhẫn nhất trên đời hay sao. Bởi vì không ai làm giả được nó, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không gượng ép chút nào. Giống như hắn, trong nhà có rất nhiều thê thiếp, với aihắn cũng đối xử tốt như nhau, nhưng nói theo một góc khác thì hắn lạikhông yêu một ai cả, đây chính là tàn nhẫn. Cho nên hắn đối xử với họtốt gấp đôi, vì hắn đã từng thề rằng sẽ không tổn thương bất cứ một nữnhân nào, nhưng đã là giả thì mãi mãi cũng không chất chứa được lòngthật tâm, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không được. Giống như Tiểu Hoa, Phượng Hoàng dõi theo hắn đã ngàn năm, vậy mà trái tim của hắn vẫn chỉ như băng đá từ chối việc tan chảy. Phượng Hoàng quay người lại, nhìn Tây Bối bằng ánh mắt kỳ lạ. Tây Bối Liễu Ty ngạc nhiên, vươn tay vuốt tóc nàng tỏ vẻ an ủi, vừamuốn mở miệng hỏi thì đột nhiên hai tay Phượng Hoàng đồng thời tungchưởng, một phát nặng nề giáng vào lồng ngực của hắn. Lúc nàykhoảng cách hai người gần nhau, Phượng Hoàng lại ra tay rất hung hãn,Tây Bối Liễu Ty hoàn toàn không có cơ hội để phản ứng, cứ như diều đứtdây văng ra ngoài, thân người nện thẳng vào tường rồi mới ngừng lại, sau đó yếu ớt rơi xuống đất. Phượng Hoàng đứng tại chỗ ngơ ngácnhìn cảnh tượng này mà không nói không rằng, gió đêm thổi bay chiếc áomỏng và mái tóc dài của nàng khiến cho cả người nàng trông như bức tượng gỗ có hình người tinh xảo, chỉ nghe theo tiếng gọi trong thâm tâm,nhưng lại không có linh hồn. Nàng, đã bị yêu chướng của Khổng Tước nhốt lại, không thoát ra ngoài được. “Cô ta là con rối của ta, đã không còn là nữ quân sư của Ma đạo nữa rồi.” Khổng Tước gục trên mặt đất phía không xa cười khẩy. Tất cả mọi người đều xem thường pháp thuật tấn công của y, nhưng đôimắt y đã tu luyện ngàn năm lại có thể nhân lúc con người không đề phòngmà mê hoặc lòng người, khiến kẻ đó nghe theo lời y và làm việc cho y. Muốn làm y bị thương? Hừ, y chỉ cần một chút ít sát ý trong lòng củahắn thôi thì đã có thể khiến Phượng Hoàng đưa vị Tây Bối đại nhân khôngai sánh bằng đó vào Quỷ đạo rồi. Nhưng mà Tây Bối đại nhân quảthật là đẹp đẽ quyến rũ quá, và y thì không bao giờ phá hoại những thứtốt đẹp, cho nên cuối cùng y đã động lòng trắc ẩn, nhưng bị thương nặngđến mức này cũng đủ để hắn nằm liệt giường hết mấy tháng, cho đến khiYêu đạo nuốt trọn Ma đạo rồi cũng sẽ không thể ra ngoài đối địch vớiLong lão đại. Y bò dậy đi đến bên Phượng Hoàng, vỗ vai nàng nói: “Làm tốt lắm, đi theo ta nào.” “Đi làm gì?” Phượng Hoàng hỏi một cách nhỏ nhẹ. “Trấn giữ vị trí thứ năm của Tinh Nguyệt trận, giết chết Diêu TrùngTrùng!” Y dẫn Phượng Hoàng đi trong tiếng cười đắc ý của mình, nhưng vẫn kiềm lòng không đặng mà dồn yêu khí vào mắt rồi dõi về phía chân tườngthành ở nơi xa. Dưới bức tường thành xám xanh, trên mảnh đấtmàu nâu đen, trong đám cỏ dại thưa thớt, Tây Bối Liễu Ty với vết thươngnặng đang nằm đó. Hắn hơi nghiêng người, mặt trắng gần nhưtrong suốt, kèm theo mái tóc đen bị xõa ra và chiếc áo tơ màu trắngtuyết càng làm nổi bật lên màu đỏ tựa hoa chướng mắt của vết thươngtrước ngực và đôi môi rướm máu ấy. Hàng mày xếch và dài của hắn nhíu chặt, chứng tỏ hắn vẫn còn hơi thở cuối cùng, nhưng nếu không cóai tới cứu hắn thì ai biết hắn có còn sống được đến sáng mai hay không? Tàn Hoa bại Liễu, hai nhân vật nổi danh, hai anh hùng hào kiệt làm chấn động mười châu ba đảo, chẳng phải cũng bởi tình báo và kế sách của y mà đều gián tiếp bị tổn hại dưới tay y hay sao? Vì gương mặt nàymà có biết bao người cười nhạo y, nhưng hôm nay y đã chứng mình được,mình là người có thể làm được chuyện lớn. … “Roẹt” một tiếng, Trùng Trùng xé toạc nửa ống tay áo của Hoa Tứ Hải, thấm ướttrong giếng nước, sau đó lau vết máu trên nửa bên mặt của hắn. Để tiện cho việc đi đường nên quần áo nàng mặc đều ngắn và gọn, không có chỗ nào có thể xé xuống mà còn có thể đảm bảo cho nàng không bị lộ thịt cả. Thật ra nếu có thể cởi yếm ra cho nam nhân trước mặt nàylau mặt thì có vẻ như sẽ khá là ướt át, nhưng tiếc rằng cái nàng đangmặc là nội y thời hiện đại, áo ngực ren nửa quả và quần lót MashiMaro,chỗ mông còn có một chiếc đuôi be bé ngắn củn nữa. Thật là giống lolita quá đi! Nhưng ai bảo nàng thích giả mạo lolita cơ chứ? “Cúi đầu.” Nàng ra lệnh. Nam nhân đó có chút không muốn, vẫn bướng bỉnh nghểnh cổ lên, nàng chỉđành không do dự mà kéo lấy mái tóc dài của hắn buộc hắn cúi đầu xuống,thấy hắn nhíu mày nhưng không phản kháng, ánh mắt tuy bốc lửa giận,nhưng lại không phát tiết, nàng bất giác cười thầm. Thật ra đại ma đầu này rất dễ bắt nạt, rất nhiều người bị vẻ ngoài lạnh lùng củachàng lừa gạt, song chàng không hề dữ dằn chút nào, dù vẫn có lúc sẽ mất kiên nhẫn. Ngoại trừ lúc giết người. Nàng hoàn toànkhông nghĩ tới sở dĩ Ma Vương điện hạ bao dung cho nàng là bởi vì nàngcó vị trí bất đồng trong tim hắn, nếu đổi lại là người khác kéo tóc hắnnhư vậy, e là tay kẻ đó chưa chạm được vào tóc thì người đã chết đến xác cũng không còn rồi. “Được rồi.” Hoa Tứ Hải ra lệnh, đã hơi mất kiên nhẫn. “Chưa được.” Người nào đó chống lại Ma Vương lệnh, còn cướp lấy Băng Ma Đao rồi ném xuống giếng trong sự kinh ngạc của hắn, nàng hoàn toàn làmlơ tiếng ù ù ai oán mà Băng Ma Đao phát ra dưới giếng. “Nàng ――” “Rửa đao một chút thôi mà, dù gì nó cũng có trí tuệ, chàng gọi mộttiếng thì chẳng phải nó sẽ quay về rồi hay sao.” Trùng Trùng không thích mùi máu tanh trên Băng Ma Đao, một phút nông nổi đã ném nó xuống, songlập tức lại thấy hơi hối hận. Băng Ma Đao là vật bất ly thâncủa nam nhân này, nó như một bộ phận trên cơ thể hắn vậy. Lần lấy đáChân Hỏa trước kia nàng đã đắc tội hai pháp bảo lớn của Ma Vương rồi,dám ném uế vật lên chúng, lần này lại ném Băng Ma Đao xuống nước, khôngbiết linh vật này có tự mình báo thù không nữa. Được cưng màkiêu thì cũng phải có giới hạn, vậy nên lúc này nàng không dám ngẩngđầu, sợ Ma Vương điện hạ nổi giận. Nàng cúi đầu lau đi vết máu trên tayhắn, cảm thấy hắn tuy thở hồng hộc nhưng lại không có ý định một chưởngđánh chết nàng, lúc này nàng mới dám đổi mảnh vải không bị dính máu khác lau tiếp mặt hắn, sau đó lùi về sau mấy bước nhìn ngắm rồi hài lòng gật đầu. Còn quần áo của hắn thì không thay được, mặc dù nàng rấtthích nhìn xem hắn lộ nửa người sẽ thế nào, nhưng ít nhất bây giờ hắn đã không còn mang vẻ Ma thần tắm máu nữa, mà vẫn là núi băng Tiểu Hoa củanàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]