Trong bóng tối, mộttia chớp xẹt qua, phảng phất cả ngọn núi đồ sộ bị nứt ra một đường, ánhtrăng trắng bạc chiếu xuyên vào qua vách núi.
Đám Địa Sát nàybị ép phải trốn xuống lòng đất đã lâu ngày, nên hoàn toàn không thíchứng được với ánh trăng đột ngột chiếu vào, chúng gần như là rối rít nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng chuyện này chỉ xảy ra trong chớpmắt, khi bóng tối lại lần nữa bao phủ, những tên Địa Sát đứng gần Hoa Tứ Hải đều cảm thấy mỗi một bộ phận trên cơ thể mình đều trở nên mát lạnh, cảm giác như là bị cành cây đọng sương quệt vào da thịt khi đang đitrong rừng rậm vào buổi đêm tối vậy.
Hơi hơi đau, lại hơi hơi ngứa, cơn mát lạnh ấy khẽ quét qua, sau đó từ từ tiêu tan đi trong hơi ấm của da thịt.
Nhưng lần này, luồng mát lạnh ấy không tiêu tan, ngược lại nó càng cấp tốc lan tràn vào sâu hơn nữa.
Kế đó, thân người đổ ập xuống, đứt lìa, tách rời, như món đồ sứ bị vỡ toang không cách cứu vãn.
Độ ấm vẫn còn, nó xuất phát từ máu.
Nhưng do đao khí của Băng Ma Đao quá nhanh, nên máu không bắn ra, chỉ chảy tràn một cách không tiếng động.
Đây là cách chết cực đoan nhất, da thịt không cảm nhận được nỗi đau,nhưng linh hồn lại bị cột băng sắc nhọn đóng chặt không rời.
Tiếng kêu thảm thiết khiếp sợ vang lên khắp nơi, chỉ một chiêu đã khiếncho hai mươi mốt Địa Sát không chịu hàng phục biết được uy lực của MaVương và Ma đao.
Nhưng trong giây phút sống chết giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575244/quyen-2-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.