Sự ngạc nhiên của Bạch Trầm Hương không thể nào hình dung được bằng lời.
Ba đạo Tiên, Ma, Nhân tuy cùng sống tại mười châu ba đảo, nhưng không có qua lại gì với nhau. Trên thực tế, tuy có rất nhiều người của Ma đạo sống trong dân gian, nhưng Tiên đạo lại gần như cách biệt hoàn toàn. Trăm ngàn năm nay, ngoại trừ xuống núi mua chút ít vật dụng thường ngày thì người của phái Thiên Môn vẫn luôn khổ cực tu luyện nơi núi sâu, gần như không đặt chân vào trần thế dù chỉ nửa bước, chỉ liên lạc qua lại với vài đại phái Tiên đạo, vậy thì bây giờ vì sao người đứng đầu Nhân đạo là Bắc Sơn Vương lại cho người tới chứ?
Trao đổi ánh mắt với bốn sư đệ, rõ ràng bọn họ cũng không quá hiểu, lòng Bạch Trầm Hương chấn động. Lẽ nào thiên hạ sắp đại loạn, mười châu ba đảo có nạn? Nghĩ thấy Hoa Tứ Hải đó sự bại tại núi Vô Cùng, không có khả năng hắn sẽ không có bất cứ hành động nào.
Nhưng mà hắn muốn làm gì?
“Cho mời.” Ông ta lòng đầy nghi ngờ đứng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh đi ra cửa điện Tát Tinh nghênh đón.
Đợi một lúc lâu mới thấy đệ tử tuần núi vác lấy mười mấy quan binh, phía sau là một quan viên được hai sư thúc dìu đặt chân lên đỉnh cao của núi Vân Mộng.
Những người này đều tầm mắt mông lung, bước chân loạng choạng, xem ra là sự rét lạnh và kinh ngạc lúc bay lên đã giày vò họ đến là đủ. Phải biết là đỉnh cao núi Vân Mộng không phải nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575223/quyen-2-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.