Trùng Trùng cười he he, ngầm thừa nhận. Nàng bế bổng thứ lông lá xồm xoàm nhưng lại được gọi là ba ngàn tuổinày lên, ngồi trên mép một tảng đá to, niềm vui trong lòng không thể nào hình dung được bằng từ ngữ, hưng phấn hôn một cái lên cái đầu lông lácủa nó, nào ngờ nó lại kêu gào thảm thiết không thôi, liều mạng giươngđôi cánh ngắn nhỏ ra chà lau, cứ như là miệng của Trùng Trùng có độcvậy. Nhưng niềm vui nhặt được bảo bối khiến Trùng Trùng mừng rỡ khôngthôi, nên căn bản là không để tâm, lòng nghĩ con gà con này suy cho cùng vẫn là vật sống, cũng nên cho nó một chút nhân quyền.
“Ta tuyên bố, từ nay ngươi thuộc về ta.” Nàng lật con gà lại, để ánh mắt tức tối của nó đối diện với nàng.
“Dựa vào cái gì chứ, ta là linh vật của trời đất, không ai chế ngự được ta!”
“Sau này ngươi phải gọi ta là chủ nhân.”
“Ma nữ hỗn thế! Hừ! Đừng hòng!”
“Linh vật của trời đất phải tuân theo đạo trời, ngươi quên rồi sao? Tađã cứu mạng ngươi đó! Nếu không phải ta, dựa vào sức phá hoại của Hoa Tứ Hải thì hôm đó ngươi đã bị đá núi rơi nện thành bánh nhân thịt gà rồi.” Trùng Trùng không tử tế mà đổi trắng thay đen, “Đạo trời dạy ngươi, ơncứu mạng của người khác thì phải làm sao?”
“Mặc kệ!”
A? Rất xảo quyệt, không hổ là đã sống ba ngàn năm. Trùng Trùng khôngcảm thấy giận, chỉ thấy có người đấu khẩu với nàng rất vui, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng gà con vừa thầm tính toán xem phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575123/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.