Đợi cho tất cả mọi người tản đi, Nam sư thúc Mặc Vũ bỗng bước đến trước mặt chưởng môn, ngữ khí mang chút kích động pha lẫn nghẹn ngào: “Chưởng môn sư huynh, từ hơn hai trăm năm trước phái chúng ta gặp đại nạn, toàn bộcao thủ mất tích đến mức gần như bị diệt môn, chỉ còn lại chưa đến mườisư huynh đệ chúng ta. Đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta dốc sức vì dân, khổ tâm tổ chức mới khôi phục lại một chút nguyên khí cho phái Thiên Môn,nhưng xét về tâm, thực lực của bổn phái không bằng chùa Lễ Phật trên núi Bình Ninh ở Tổ Châu và Ẩn Lưu trên đảo Vô Ảnh ở Doanh Châu, mà pháichúng ta với chút ít sức lực yếu ớt đó giành lấy vị trí đứng đầu trongchính đạo của khắp thiên hạ là vì cái gì? Còn chẳng phải là vì tám thanh thần kiếm thượng cổ này trong tám tảng đá dưới chân núi Vân Mộng sao? Năm ấy trời trong mây trắng, bát kiếm tề đủ, quét sạch mavực. Bát kiếm thì có đó, dù cho có pháp lực siêu quần đi nữa, nhưng nếukhông phải là kiếm chủ thì vẫn không thể rút thần kiếm ra được, dù cholà thiên lôi hay địa hỏa, thần lực hay quỷ oán cũng không tổn thươngđược đến thần kiếm. Sư huynh, bao nhiêu năm nay, có bao nhiêu là yêu maquỷ quái đến với ý đồ cướp kiếm hoặc là hủy kiếm, nhưng thử hỏi có lầnnào thành công không? Chẳng phải là mỗi lần đều mang thương tật trở vềsao!
Sư huynh mỏi mòn trông mong, dốc cạn sức lực tìm bát kiếmchủ, thu họ làm đệ tử để làm rạng danh phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tien-cung-co-giang-ho/1575111/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.