Nghe Phùng Duyệt Di yêu cầu, Lý Húc không có chút bất ngờ nào. Nhưng hắn cũng không lập tức khẳng định, ngẩng đầu nhìn thời gian, sau đó hắn lịch sự gật đầu một cái: "Đối với yêu cầu của Phùng tiểu thư, tôi và Tư Niên đã rõ, việc còn lại phải chờ kết quả xét nghiệm, chúng ta sẽ bàn lại sau, nhanh thôi."
Lâm Tư Niên của hiện tại không thích hợp xuất hiện trước công chúng, chứ đừng nói tới đi làm xét nghiệm DNA. Cho nên từ đầu Lý Húc đã hẹn nhân viên lấy mẫu giám định tới tận cửa làm, xem ra cũng sắp tới giờ hẹn rồi.
Nói xong, Lý Húc không nói gì nữa, không khí hoàn toàn đông cứng. Nhưng Phùng Duyệt Di lại thở ra một hơi, không bị cự tuyệt thẳng thừng có nghĩa là có thể thương thảo.
Lâm Tư Niên ngồi ở một góc khác trên sofa, lạnh nhạt, thờ ơ nhìn trò khôi hài này, đến một cái ánh mắt cũng không cho. Ngồi chờ đến khi nhân viên giám định tới nơi, hắn ngáp một cái rồi ném lại một câu cho người đại diện: "Anh giúp tôi xử lí đi." Sau đó phủi mông đi về phòng ngủ.
Đáng tiếc, hắn vừa đi mấy bước đột nhiên bị một tiếng khóc làm chững lại.
Tiếng khóc mềm mại, yếu ớt, phảng phất sự non nớt của trẻ con. Hắn làm theo trái tim mình quay đầu lại nhìn, Lâm Tư Niên thấy bé con đang dùng sức lực ôm cánh tay mình, không cho người khác động vào.
Từ lúc vào cửa vẫn luôn ngoan ngoãn ngốc trong vòng tay Phùng Duyệt Di, cảm giác tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thu-nho-van-nguoi-yeu-thuong/2572458/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.