Sự kiện Mộc Hàn Cung tạo phản chớp mắt đã trở thành một chấm nhỏ, một phần gợn sóng lăn tăn trên dòng sông lịch sử dài đăng đẵng, hiện giờ cũng chỉ còn lại chút dư âm ở đâu đó bên quán trà ven đường, bên chén rượu trào phúng của người bình thường đối thoại mỗi khi gặp gỡ.
Có ác liệt tang thương thế nào thì người mất đi không thể quay trở lại, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Thủy chung mọi sự vẫn tiếp diễn bình bình thường thường, như chiếc bánh xe trên đường vô tình sốc nẩy rồi lại quay đều lăn tròn tiến tới nơi nó phải đến.
Là ai đúng ai sai?
Đau thương mất mát của những người còn lại, hay hân hoan vui sướng vì thắng lợi vẫn còn được đứng đó nhìn kết quả. Chung quy cũng do lý niệm khác nhau mà thôi, chiến tranh vốn dĩ chẳng thể phân biệt đúng sai rạch ròi.
Một Giang Thanh Y bất chấp dùng tính mạng để mưu cầu cơ nghiệp cho nữ nhi là sai sao?
Một Lạc Trường Phong phụ tử ly tán để toàn tâm toàn ý đối địch, để không thể vướng bận mà hết lòng bảo vệ non sông là sai ư?
Một Lý Mục tâm cơ bài bố mấy mươi năm, hòng lưu giữ triều đại cho con cháu thêm vài trăm năm thì sai chỗ nào?
Nếu bản thân mỗi chúng ta ở vào địa vị những người đó, thử hỏi ta nên làm ra hành động gì mới phải? Nếu bắt buộc phải tìm ra cái sai của những kẻ đó, có lẽ cái sai duy nhất của tất cả bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thoai/3252114/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.