Một chiếc xe vận tải nhỏ chạy dọc theo đường núi uốn lượn quanh co đi đến một tòa lâu đài tráng lệ bên bờ hồ. Tài xế là một người đàn ông trung niên khô quắt, ông ta lái xe chạy thẳng đến cánh cửa hông của tòa lâu đài kiên cổ, dừng ở trước cánh cổng có trang bị thiết bị điện tử.
Bảo vệ có trang bị võ trang từ trong trạm gác đi ra, nhìn ông ta một cái, rồi nói:“Lại ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn hả? Lão Mạc.”
“Đúng vậy! Thật là mỏi mệt, tôi ghét phải đi đường này nhất, mỗi lần lái xe cả đi và về cũng phải mất hết ba giờ. Thật sự là hành hạ nắm xương tàn này.” Lão Mạc khàn khàn giọng oán giận, bước xuống mở cốp xe ra để cho bảo vệ kiểm tra.
“Cũng không còn cách nào khác, ông chủ chúng ta chỉ tín nhiệm đồ ăn do chính tay ông mua, cũng như tự mình ông nấu.” Bảo vệ cười xòa đi ra sau xe, thò đầu vào kiểm tra.
“Haiz! Lại phải bắt đầu bận rộn rồi.” Lão Mạc duỗi lưng, lắc đầu thở dài.
“Đúng rồi, buổi tối hôm nay có món gì ngon?” Bảo vệ kiểm tra xong, trở lại trạm gác, đột nhiên lại hỏi.
“Sứa, cá hồi, gà.” Giọng nói của Lão Mạc có chút kì quái.
“Được rồi, ông có thể vào.” Bảo vệ gật gật đầu, mở cửa hông ra.
Lão Mạc lên xe, lái xe vào tòa nhà.
Bảo vệ lập tức báo vào bộ đàm: “Mật khẩu vào cửa xác nhận không sai, Lão Mạc đang đi vào.”
“Ok, ông ta đúng là quá chậm chạp.” Giọng phàn nàn của Bất Loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thoai-ma-vuong/134925/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.