Chương trước
Chương sau
Tiến cung ba ngày đầu không cần thị tẩm, chúng tỷ tỷ muội muội sôi nổi giữ hòa khí về phòng đi ngủ.

Ta tùy ý cầm quyển sách mà dựa vào giường đọc, Cẩm Bình trải xong giường từ buồng trong ra, “Tiệp dư, giường đệm đã sắp xếp xong, nên nghỉ ngơi rồi.”

Ta thần sắc không đổi mà cầm lên một lá thư, “Cẩm Bình, đi đóng cửa sổ lại.”

Cẩm Bình bất đắc dĩ mà xoay người đi qua cửa sổ, ta nâng nâng mí mắt không tiếng động mà cười, nha đầu này của ta, từ nhỏ đảm đương thúc giục ta đi ngủ kêu ta rời giường, rất là đúng lễ nghi.

Lại không nghĩ Cẩm Bình quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy ta đang tươi cười, nàng liền trừng mắt nhìn ta, đột nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai?”

Cánh cửa truyền đến tiếng nữ tử giống như chim hoàng oanh, “Bạc tỷ tỷ, đã nghỉ ngơi rồi sao?”

Ta buông quyển sách, “Mặc Ly, đi mở cửa.”

Diệp thị thải nữ, con một nhân sĩ, mặt trái xoan, mắt hạnh, giữa mày có một chút nốt ruồi đỏ, môi cười nhạt bái, “Gặp qua Mỏng tiệp dư.”

Ta duỗi tay nâng nàng dậy, nghiêng đầu nhìn lướt qua Mặc Ly, “Muội muội đa lễ.”

Mặc Ly hiểu ý nhẹ lui đi ra ngoài.

“Ta thấy đèn trong phòng tỷ tỷ còn sáng, liền nghĩ có thể tới thăm một chút, không nghĩ đã làm phiền tỷ tỷ đọc sách.”

Ta uống ly trà Cẩm Bình pha, “Muội muội có thể tới, sao lại là quấy rầy.”

A, trà này thật khó uống, vị thuần mà hơi cay, thay đổi cái nơi ở, khó giữ hương vị như xưa.

“Ta là nữ tử nhà nông, so không được các vị tỷ tỷ nhà cao cửa rộng, tỷ tỷ không chê thật tốt.”

“Chúng ta vào cửa cung liền đều là người của vua, nào còn phân mấy cái đó?”

“Mới gặp tỷ tỷ liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, ngày sau nếu tỷ tỷ không chê, ta có thể thường tới đi dạo cùng không.”

“Tất nhiên là thường xuyên qua lại cũng tốt.”

Diệp Thải Nữ càng thêm thân thiện, nhìn thượng thư, tiếc hận nói, “Ở nông thôn thô bỉ, khi còn nhỏ chỉ được đọc qua mấy chữ, thư cũng đọc không hiểu, vẫn là tỷ tỷ tài mạo song toàn.”

Ta cười càng thêm ôn hòa, “Muội muội thông tuệ, huống chi nữ tử không tài mới là đức, muội muội cần gì phải tự coi nhẹ mình đâu?”

Một người càng lặp đi lặp lại nhắc tới cái gì, liền càng để ý cái đó, tự cho mình tài giỏi rồi lại tự biết không bằng ai, mới nóng lòng muốn được người khác khẳng định cùng an ủi.

Người như vậy, đều dễ dàng bị lợi ích mua chuộc.

Rốt cuộc cũng tiễn đi vị Diệp Thải Nữ, Mặc Ly tiến vào, ta nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, “Người của ai?”

Mặc Ly thoáng nhíu nhíu mày, lắc đầu.

A? Thế nhưng còn không có người coi trọng sao?

Thú vị.

.-----

Ngày hôm sau,

Thục phi, Vinh phi, Bạc phi đều đối với việc tuyển phi tử cho hoàng đế cảm thấy hứng thú.

Trung cung vô chủ, Thục phi tuy quản lí hậu cung, lại không có kim sách kim ấn, không có lý do chính đáng triệu kiến tú nữ, khi không chạy tới Nam Uyển xem lại mất thân phận, liền phái tiểu cung nữ chạy tới truyền lời, nói sau giờ ngọ ở hoa viên mời nhóm tú nữ cùng thưởng thức nhằm tăng tiến một chút tình cảm tỷ muội để ngày sau cùng hầu hạ bệ hạ.

Trần Duyệt sáng sớm làm tiểu nha đầu truyền lời hẹn ta cùng đi trước, muốn ta chuẩn bị tốt đi hoa viên nhỏ cùng nàng gặp mặt.



Ta mặc áo váy màu lam nhạt, chải kiểu tóc búi rũ đơn giản, phân phó Mặc Ly vài câu liền mang theo Cẩm Bình ra cửa.

Diệp Thải Nữ nhẹ nhàng gọi ta lại, “Tỷ tỷ dừng bước.”

Ta sửng sốt một chút mới phản ứng lại, tỷ tỷ nàng ta kêu chính là ta, quay đầu thấy nàng một thân váy đỏ sặc sỡ, búi tóc nghiêng nghiêng mà cắm một tua trâm cài, sấn đến cả người kiều diễm động lòng người.

Trâm cài này vừa thấy chính là hàng tốt nhất phẩm, xem ra nàng thân thiết bái phỏng không chỉ mình ta, vị này Diệp Thải Nữ, thực ngây thơ, chỉ là bộ tua đó nhất định chỉ có phẩm cấp cao mới có thể mang, ai mà có lòng tốt như vậy, ngày đầu tiên, liền muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Đương nhiên, cũng có thể gọi là đoạn tuyệt đường lui.

Mấy năm nay hoa viên chưa được sửa chữa, lan can đã cũ, ẩn ẩn có chút loang lổ.

Chúng nữ ấn phẩm thấp ngồi phía sau, bên ngoài vang lên tiếng thái giám, “Thục phi nương nương đến, Tống phi nương nương đến, Bạc phi nương nương đến.”

Chúng nữ đứng dậy hành lễ, “Tần thiếp tham kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn an, tham kiến Tống phi nương nương, nương nương vạn an, gặp qua Bạc phi nương nương, nương nương vạn an.”

Thục phi váy dài phết đất đảo qua trước mắt ta, thời điểm đó ta nghe thấy nàng lên tiếng, “Đều đứng lên đi.”

Ôn nhu, thật khác trong tưởng tượng của ta.

“Nhìn thấy chư vị muội muội, mới tự thấy nhan sắc bổn cung rốt cuộc là không so được.”

Ta giương mắt xem Tống phi nói chuyện, một thân cung trang màu xanh đen, trang điểm che đi nếp nhăn, Tống phi là người gần nhất với Sở Hoàng khi hắn chưa đăng cơ, cũng đã là hơn hai mươi năm, kế đến so với một bên Thục phi và Bạc phi, thật có chút kém sắc.

“Tỷ tỷ là người có hoàng tử, cần gì lo lắng đến năm tháng tuổi tác đâu, có Đại hoàng tử cũng luôn có hi vọng.” Người nói lời đó là hảo tỷ tỷ Bạc phi.

Thục phi liếc mắt một cái nhìn Bạc phi, ôn nhu nói, “Muội muội của Bạc phi cũng vào cung đúng chứ, ngày ấy điện tuyển nhưng thật ra ta không có nhìn cẩn thận, không bằng hiện tại làm chúng ta ấn tượng lại?”

Tống phi nhấp trà cười tiếp lời, “Mỏng gia muội muội mau mau ra làm Thục phi nương nương liếc mắt một cái.”

Thục phi cùng Tống phi này kẻ xướng người hoạ không giống như là đối thủ một mất một còn.

Ta cúi đầu đi ra ngoài, cúi người hành lễ, “Tiệp dư mỏng thị, gặp qua Thục phi nương nương, gặp qua Tống phi nương nương, gặp qua Bạc phi nương nương, chư vị nương nương vạn an.”

Vẫn là Tống phi mở miệng trước, “Nghe một chút tiếng nói này, thanh thanh thúy thúy thật là làm người nghe qua không quên được a.”

“Phân vị Tiệp dư này thật ủy khuất cho ngươi.”

“Thục phi tỷ tỷ nói đùa, hầu hạ Hoàng Thượng nào có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất, các tỷ tỷ đừng khen nàng.” Bạc phi ngữ điệu nghe thật giống như là vì muội muội mình khiêm tốn, khiêm tốn nhưng lại mang theo điểm kiêu ngạo.

“Ngẩng đầu lên, cho bổn cung nhìn một cái.”

Ta thoáng ngẩng đầu, cùng lúc cùng Thục phi đối mắt, ta rõ ràng cảm giác được nàng ta trong nháy mắt có chút ngạc nhiên.

Ta biết ta lớn lên dáng mạo hơn người, xinh đẹp nhất đó là một đôi mắt hoa đào, mắt hai mí, lông mi vừa cong vừa dài, ánh mắt khiến người ta yên bình, lại vừa khiến người thấy mê ly say đắm, khẽ cười lên giống một đôi trăng non, quay đầu mỉm cười, liền mang vẻ mông lung, cơ thể lại rất là thanh nhã, chính là cái tiêu chuẩn hồng nhan họa thủy.

Thục phi lại đột nhiên cười, “Nhưng thật ra cực kỳ giống thừa tướng phu nhân năm đó.”

Thục phi năm nay 21 tuổi, nếu nói gặp qua mẫu thân ta cũng là bình thường, nhưng cái này còn không phải là đang nhắc nhở Bạc phi, nàng là đang giả con vợ cả sao? Ta cúi đầu không nói.

Tống phi vậy mà đối với ta có chút thiện ý “Tỷ tỷ nếu xem đủ rồi liền để mỏng muội muội lui xuống đi, không để nàng đứng đây bị nhìn đến ngượng ngùng.”

“Kia liền trở về đi, mau diễn mở màn.”

"Vâng" Ta lui xuống vừa lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Thải Nữ hâm mộ mà nhìn ta, thái dương tựa như lóe sóng hào quang, rất là gây chú ý.

Quả nhiên Thục phi phía sau rất có hứng thú mà mở miệng, “Vị váy xuyên màu đỏ kia, không biết là nhà ai?”

Diệp Thải Nữ sửng sốt một chút mới phát giác nói chính là nàng, rụt rè lại khó nén kích động mà đứng dậy đi lên, “Thải nữ Diệp thị, tham kiến Thục phi nương nương, tham kiến Tống phi nương nương, tham kiến Bạc phi nương nương.”

Ta ngồi xuống thoải mái, vẫn là xem diễn cảm giác vẫn tốt hơn.



“Diệp thị?”

“Vâng.”

“Cây trâm từ sông Tô, thật là thượng phẩm.” Thục phi chạm vào nắp trà, nói không chút để ý.

“Yết kiến nương nương, tần thiếp tất nhiên là muốn trạng thái tốt nhất.”

Thục phi gợi lên một nụ cười không rõ ý, “Chỉ là không xứng với ngươi.”

Diệp Thải Nữ ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn về phía Thục phi.

“Lấy phân vị của ngươi, còn mang không được tua cây trâm.” Tống phi hảo tâm mà bổ sung.

Bạc phi sửa sửa quần áo vốn cũng không có nếp nhăn, “Diệp Thải Nữ vừa tiến cung, còn không quen thuộc cung quy cũng là dễ hiểu, nữ tử yêu thích trang điểm vốn là thiên tính, tỷ tỷ hay bỏ qua cho nàng đi.”

“Bạc phi muội muội ngày ngày nhàn nhã, vừa không cùng nhau xử lý hậu cung, Hoàng Thượng lại ít thăm, tự nhiên không biết cung quy đều có quy tắc lớn nhỏ, hơi không cẩn thận liền sẽ rối loạn quy củ gây họa lớn.”

Bạc phi lạnh mặt, ngữ khí cũng có chút không tốt, “Tất nhiên là so không được Thục phi tỷ tỷ, ta cũng không cầu cái khác, chỉ mong có thể giống Tống phi tỷ tỷ có một đứa con, cũng liền thỏa mãn.”

Diệp Thải Nữ lúc này đã phản ứng lại, phút chốc đến quỳ xuống, quỳ thật sự chân thành, ngữ điệu cũng thật sự sợ hãi, “Nương nương thứ tội, tần thiếp là vô tâm, tuyệt không có ý mạo phạm nương nương, cầu nương nương tha tần thiếp.”

Thục phi trầm mặc một hồi, “Thôi, vừa rồi Bạc phi nương nương cũng vì ngươi cầu tình.”

Diệp Thải Nữ vừa định dập đầu tạ ơn, lại nghe Thục phi lười nhác bổ sung, “Nhưng quy củ cũng không thể không có, vốn là muốn đem ngươi biếm làm cung nhân, hiện tại liền phạt ngươi sao chép mười lần cung quy, lệnh Nội Vụ Phủ, trong một tháng, Diệp Thải Nữ lục đầu bài không cần lật, nếu Bạc phi muội muội vì nàng cầu tình, vậy làm phiền Bạc phi muội muội giáo huấn nàng quy củ.”

Ta lấy khối điểm tâm chậm rãi ăn, diễn xuất quả nhiên thú vị. Thục phi cùng Tống phi nhìn như hòa thuận kỳ thật như nước với lửa, đến nỗi Thục phi cùng Bạc phi, hai người tuy rằng châm chọc chỗ đau cho nhau, nhưng ta như thế nào cảm giác ngoài ý muốn lại hài hòa như thế.

Diệp Thải Nữ nơm nớp lo sợ mà trở lại chỗ ngồi, trong ánh mắt đánh giá của mọi người nhổ xuống cây trâm, trong ánh mắt tràn đầy ẩn nhẫn cùng không cam lòng, một tuồng kịch nghe được đến khi mặt trời lặn, Diệp Thải Nữ vẫn luôn cúi đầu, trên đầu hiện rõ mấy cái chữ to: Bổn thải nữ khó chịu!

Tam phi đã lần lượt đi rồi, mọi người cũng lục tục mà đứng dậy, Trần Duyệt cười hướng ta đi tới, “Muội muội cần phải cùng nhau trở về.”

Ta gật đầu, “Tất nhiên là cùng tỷ tỷ rồi.”

Thình lình gọi lại ta vẫn là Diệp Thải Nữ, chỉ là lần này kêu không phải Bạc tỷ tỷ, mà là mỏng tiệp dư.

Ta quay đầu hướng nàng đầy nghi hoặc.

Nàng lần này xem ra liền không chút thân thiện, ngữ khí càng khó chịu, “Ta kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, ta thật cho rằng ngươi tâm địa thiện lương, không nghĩ tới ngươi lại ngầm sử dụng thủ đoạn như vậy.”

Ta nhướng mày, xem ra hôm nay này bồn nước bẩn này ta không thể chịu rồi, nếu không vững vàng liền biến thành độc phụ hãm hại nàng, ta thật là không thích loại cảm giác này.

Trần Duyệt lại bước một bước trước ta mở miệng, “Diệp Thải Nữ, ngươi là vô duyên vô cớ, mỏng muội muội làm chuyện gì?”

“Ta là cùng tỷ tỷ tiến đến, một đường đi tới tỷ tỷ lại cũng không chịu nhắc nhở ta một tiếng.” Dứt lời nước mắt liền rào rạt mà rơi xuống, nộ khí vừa rồi nháy mắt biến thành hạt mưa dính hoa lê.

Kỹ thuật diễn cũng không tồi.

Trần Duyệt ngữ khí thanh lãnh mà mở miệng, “Nói như vậy, ta cũng là cùng Diệp Thải Nữ cùng tiến đến, ta cũng là cố ý làm hại Diệp Thải Nữ?”

Ta hướng Trần Duyệt lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Diệp Thải Nữ, cười hỏi, “Diệp Thải Nữ, cây trâm này chính là ta tặng cho ngươi?”

Nàng lắc đầu.

Ta tiếp tục cười, “Đó là ta khiến ngươi mang?”

Nàng lại lắc đầu.

Ta thở dài thay đổi thành bộ dáng phiền muộn, “Nói thế nào cũng không phải ta, chưa từng nghĩ đến thải nữ mang không được tua cây trâm, liền hướng muội muội bồi tội.”

Diệp Thải Nữ sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên có giọng nói truyền tới, Hàn Đường đúng lúc mà lên tiếng, “Ai nha, không phải ta, hôm qua cái Diệp Thải Nữ nói cái cây trâm này đẹp, ta thấy nàng thích, cũng thực xứng với nàng liền đưa cho nàng, không nghĩ tới cung quy phức tạp, hướng Diệp muội muội nhận lỗi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.