Sắc trời dần dần tối sầm, Ngự Thư Phòng trừ bỏ tiếng nghiền mực thì là tiếng Tống Kỳ phê tấu chương, ta thoáng nhìn hắn, môi mỏng mím chặt, giữa mày nhíu lại, chuyên chú mà trầm mặc.
Một bàn đầy tấu chương, là toàn bộ giang sơn của hắn.
Một người, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ mà ngồi ở chỗ này, sinh sát đoạt quyền lực, có hay không có lúc cảm thấy tịch mịch.
Sẽ có lúc, nhưng ngày đó cùng ta không có quan hệ, hắn là đế vương, cảm xúc không phải ta có thể nhìn trộm.
Ta lại ngẩng đầu, lại thấy Tống Kỳ ngừng bút dù bận rộn vẫn ung dung mà nhìn ta, rồi sau đó khẽ cười nói, “Là trẫm không phải, mỹ nhân ở bên cạnh, thế nhưng lại quên mất.”
Dứt lời đứng lên xoa tay, “Hạ Tông.”
Hắn tay rất lớn, khớp xương có chút vết chai mỏng, đương kim hoàng đế văn thao võ lược, luyện võ để chăm sóc cơ thể, không để bản thân phế.
Tiểu Lý Tử mang thau đồng tới cho ta rửa tay, trên mặt nước nổi lơ lửng vài cánh hoa hồng, ta nhìn đỉnh đầu Tiểu Lý Tử, hắn là đồ đệ của Càn Nguyên Cung tổng quản, tựa hồ đối với ta cung kính.
Đế vương dùng bữa, phi tần hầu hạ, ta nhấc đũa bạc, lại nghe hắn nói, “Ngồi xuống đi, không cần bồi trẫm.”
Ta sửng sốt, Tiểu Lý Tử đã dọn ghế, ta chỉ đành ngồi, “Vâng.”
Kỳ thật ta có thể học vị Ban Tiệp Dư của Hán Thành hậu Đế, thoáng chối từ một chút, ra vẻ nũng nịu... chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thiep-that-le/2884691/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.