Chương trước
Chương sau
Lúc ta đến Di Cùng điện đã không còn sớm, tam phi cùng một chúng phi tần đều đã đến gần như đầy đủ.

“Tần thiếp tham kiến Thục phi nương nương, tham kiến Tống phi nương nương, tham kiến Bạc phi nương nương, các vị nương nương vạn an.”

“Đứng lên đi.”

Ta nhìn nhìn một nữ tử ngồi phía trước Trần Duyệt, ta đã thấy bức họa về nàng tất nhiên là nhận ra được, là Ngụy tần, nhưng giờ phút này ta chỉ có thể làm bộ không biết, vì hôm tân tú nữ vào cung, Ngụy tần cùng Yến Tần còn chưa bao giờ lộ mặt.

Hàn Đường giọng thanh thanh truyền tới, “Bạc tỷ tỷ chắc không biết, đây là Ngụy tần tỷ tỷ.”

“Tần thiếp tham kiến Ngụy tần nương nương, nương nương vạn an.”

“Đứng lên đi.” Giọng nói Ngụy tần có sự kiêu ngạo không ai so được, dường như nàng vẫn còn coi mình là Ngụy quốc công chúa kia.

“Tạ nương nương.”

Ta cùng Trần Duyệt, Hàn Đường bình lễ, Trần Duyệt đã khôi phục lại diễn xuất thanh nhã kia, “Mỏng muội muội làm ta tìm mãi, hôm nay ra cửa sớm, nghĩ sẽ đi Tê Hà Các tìm muội muội, trên đường cũng có thể làm bạn, lại không nghĩ muội lại đi trước.”

“Tỷ tỷ tới?” Ta làm ra bộ dạng kinh ngạc, “Tỷ tỷ sao không sai người tới nói trước một tiếng, làm tỷ tỷ tới một chuyến tay không, là muội muội không phải.”

Nếu là khách khí một chút, ta hẳn là nên nói “Nên là muội muội tới tìm tỷ tỷ”, chỉ là buổi sáng ta bò không dậy nổi khỏi giường, lỡ như nàng thuận miệng đáp ứng thì thật là tự làm khó mình.

Trần Duyệt lại nói, “Bất quá muội muội sao hiện tại mới đến, theo lý thuyết, hẳn là so với ta phải tới sớm hơn.”

Ta cúi đầu, có chút ngượng ngùng, mặt Trần Duyệt dần dần cứng đờ, ước chừng là suy đoán ta có phải hay không gặp Hoàng Thượng lúc sau, cười nói, “Là muội muội không tốt, trên đường đụng tới một con chó nhỏ, trêu đùa vài cái, thế nhưng đã quên canh giờ.”

Tống phi xuyên qua chúng tỷ muội lên tiếng, “Chính là một con màu trắng đúng chứ, ước chừng lớn giống cái bình hoa nhỏ kia.” Tống phi chỉ chỉ một cái bình hoa.



Ta cười gật đầu, Tống phi lại vẻ mặt kinh hỉ, “Đó là Đại hoàng tử trước đó vài ngày làm mất, vì con chó này còn trách phạt hạ nhân của mình, Đại hoàng tử rầu rĩ không vui tận mấy ngày trời.”

Ta nhướng mày, còn có chuyện như vậy?

Trên thực tế, ta đích thực thấy một con chó, lại không chờ ta đến gần, nó liền không thấy bóng dáng đâu.

“Mỏng muội muội đợi lát nữa cần phải cùng ta đi một chuyến tới nơi muội nhìn thấy, ta sẽ phái người đi tìm.”

Ta gật đầu, “Đó là tất nhiên.”

Thục phi bưng chung trà, “Nghe nói Tống phi tỷ tỷ kêu thái y cấp tịnh tâm cung cho Nhiếp Thải Nữ?”

Tống phi gật gật đầu, “Hôm kia trên đường gặp được thị nữ của Nhiếp Thải Nữ, thật sự là đáng thương vô cùng.”

Ngày hôm trước Mặc Ly có nói, Tống phi phái thái y đi chẩn trị cho Nhiếp Thải Nữ, hiện nay cũng đã vừa tròn một ngày.

Thục phi gật đầu, “Là bổn cung sơ sót. Hành lang châu lũ bất ngờ, tuy nói chúng ta phi tần nơi hậu cung không hiểu cái gì, cũng thực sự không thể không để tâm đến, thế nhưng đã quên Nhiếp Thải Nữ. Hậu cung tuy không thể so tiền triều, nhưng là, hậu cung chúng ta cũng nên tiết kiệm mới phải.”

Tống phi lại nói, “Vẫn là Thục phi muội muội chu đáo hơn, nghe nói lần này phái đi khâm sai là công tử Binh Bộ thị lang, bổn cung nhớ rõ nữ nhi của Binh Bộ thị lang cũng là lần này phê vào cung?”

Một nữ tử tướng mạo đoan trang tự mình bước ra quỳ xuống, “Tần thiếp tiệp dư Lý thị tham kiến các vị nương nương, các vị nương nương vạn phúc.”

Lễ tiết cực kỳ đúng tiêu chuẩn, không chút cẩu thả, tươi cười thuần khiết như các tiểu thư khuê các, lại vô cớ mang theo một sự chính trực.

Triều đình muốn phái khâm sai vận chuyển cứu tế vật tư theo hướng hành lang châu, theo lý thuyết đây là một nhiệm vụ béo bở.



Chỉ là hành lang châu là nơi gần biên cảnh, khí hậu ác liệt, lại hàng năm có giặc cỏ tác loạn, các vương tôn công tử da thịt non mịn đều có chút lui bước, sau khi trên triều đình vừa lật đấu võ mồm, cuối cùng chỉ định nhi tử Binh Bộ thị lang, Lý Thường.

Ta nhớ tới Binh Bộ thị lang kia hai bàn tay trắng đi lên, tác phong trước sau liêm chính, ta cảm thấy hắn dạy ra nhi tử cùng nữ nhi giống nhau đều chính khí ngang nhiên, dọc theo đường đi sợ là không xảy ra chuyện.

·

Sau hơn nửa canh giờ hàn huyên, chúng phi đều ra về, ta cảm thấy một chút bụng đói kêu vang, đang muốn chạy nhanh trở về, đột nhiên có tiếng người gọi lại.

“Mỏng muội muội.”

Ta nghe thấy thanh âm Tống phi liền bừng tỉnh, vừa rồi còn đáp ứng nàng ấy muốn đi tìm chó.

“Nương nương nhìn trí nhớ của tần thiếp này, vừa nói lúc nãy quay đầu thế nhưng đã quên.”

“Muội muội không cần khách khí, chỉ cần nói cho cung nhân muội đã nhìn thấy nó ở nơi nào là được, con chó này Đại hoàng tử thực sự rất thích, đã đi tìm hai ngày, hoàng tử cả người đều rất nóng lòng.”

“Tần thiếp hiểu rồi.”

“Bổn cung biết muội muội là người thông minh, Đại hoàng tử hôm nay không cần đi học, nghĩ đến ta liền phải quay về cung, không thể cùng muội muội tiếp tục nói chuyện.”

“Tần thiếp cung tiễn nương nương.”

Ta Tê Hà Các nhưng thật ra cùng cung của các nàng đều không ở cùng một chỗ, mới vừa rồi ta cùng Tống phi nói chuyện một lúc, những phi tần muốn tiến lên đây giao lưu một chút cảm tình hiện tại cũng đều đã đi xa.

“Nương nương, Tống phi nương nương đây là…” Cẩm Bình nói một nửa có chút chần chờ.

Cẩm Bình cũng có thể cảm giác được thiện ý của Tống phi, ta lại như thế nào không biết, Tống phi này sợ là có ý tứ riêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.