Vào Càn Nguyên Cung, ta liền cảm giác thấy cái loại áp lực câu nệ nặng nề.
Tống Kỳ nắm tay ta thẳng một đường đi tới chính điện, hắn buông tay liếc mắt nhìn ta một cái, “Đi ngủ trước đi, ta còn muốn xem tấu chương.”
Hắn như cũ xưng ta, không phải trẫm, so với các phi tử khác, ta như một ngoại lệ đối với hắn.
Để tâm tình phóng túng một ngày, cũng đến lúc phải thu lại.
Ta nhìn nhìn chính điện, ngủ làm sao? Ta không quen thuộc thiên điện này.
Tống Kỳ vẫy lui cung nhân, nhẹ nhàng mà thở dài, “Như thế nào tới nơi này rồi lại câu nệ.”
Bởi vì ngươi vẫn là đế vương, bởi vì ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Hắn nhẹ nhàng nói với ta, như là nói với tiểu hài tử, “Sao? Nói chuyện.”
Ta làm như bị mê hoặc, cắn cắn môi, “Ngủ ở chỗ nào?”
Hắn sửng sốt, ngược lại tựa hồ hiểu ra ý tứ ta, rồi sau đó buồn cười, “Tất nhiên là ngủ ở chính điện.”
Hắn lưu loát vén tóc mái bên tai ta, nhàn nhã đi tới long sàng, “Ngươi mấy ngày trước ngủ ở đông trắc điện, nơi đó cũng không có người ngủ qua, phi tần thị tẩm đều ở tây trắc điện, nơi đây những tú nữ ta cũng không chạm qua, chỉ là tiếp nhận tới ở tây trắc điện phóng một đêm mà thôi.”
Ta cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, trong đầu lại phá lệ thanh minh, “Tâm ý của Hoàng Thượng, thần thiếp cảm nhớ tận đáy lòng, chỉ là, thần thiếp sợ chính mình nhận không nổi.”
“Bạc Nhiên.” Hắn kêu ta, ngữ khí hình như có chút bất đắc dĩ, “Trẫm hiện nay có thể làm chỉ có việc này, trẫm nếu sớm biết là ngươi…”
Hắn thanh âm dần dần thấp xuống, nụ hôn dừng ở đỉnh đầu ta, ta nghe không rõ hắn nói.
Từ xưa đế vương sủng hạnh phi tần, nguyên nhân có rất nhiều, vì cân bằng hậu cung, vì ổn định tiền triều, hoặc là đẩy ra một cái tấm bia, mấy ai là thật lòng.
Đây là tâm kế của đế vương.
Chỉ là mặc kệ là lý do nào, đều không cần làm đến nước này.
Bạc Nhiên ta còn không có đẹp đến mức hại nước hại dân, Tống Kỳ cũng không phải người u mê sắc đẹp.
Hắn cho ta sự ấm áp quá mức, phía trước lại đủ loại ý loạn tình mê, nhưng ta như cũ thanh tỉnh.
Ta không có khả năng sẽ phí thời gian cả đời tại thâm cung này, có lẽ đế vương nắm trong tay thiên hạ, cái gì cũng đều có, liền muốn nếm một hồi tư vị tình yêu, mà ta vừa lúc xuất hiện, hợp hắn ăn uống, lỡ ngày khác hắn tỉnh ngộ, lúc đó tùy ý bỏ quên ta cũng chưa biết được.
Hắn hiện tại còn đang cao hứng, không có đi lâm hạnh những người khác, ngày sau thì sao?
Nếu lòng ta thật sự để ý, nhưng lại chống không được hắn tam thê tứ thiếp, lại nên làm như thế nào tiếp theo?
Tâm nếu có ràng buộc, đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Ta không dám đánh cuộc.
Bởi vì phía sau ta, không có một bóng người.
Phòng thủ tâm mình, mới là kế sách tốt nhất.
Nhưng chung quy ta cũng làm không ra cái loại kháng cự thủ tiết gì đó.
Nằm ở trên giường nhìn ngoại điện truyền tới ánh đèn, một loại cảm giác kỳ dị mà lại kiên định chậm rãi ập vào trong lòng.
Kỳ thật, rung động có hay không còn tùy vào chính mình.
·
An Vương vào cung suốt đêm.
Ta nửa mơ nửa tỉnh nghe được thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện thấp thấp, có An Vương, có Tống Kỳ, loáng thoáng nghe được có hành lang châu, có Lý Thường.
Ta mơ hồ nghĩ, Lý Thường kia không phải là nhi tử của Binh Bộ thị lang, bị phái đi vận chuyển vật tư cứu tế kia sao.
Tống Kỳ như cũ là sau nửa đêm mới vào phòng ngủ, ta lanh lẹ mà lăn vào bên trong, song lại cảm thấy lạnh, lại lanh lẹ mà lăn trở về trong lòng ngực hắn, hắn ước chừng thật sự hài lòng mà ôm ta.
Thời điểm dậy sớm, hầu ở một bên như cũ là Diệu Ngữ.
“Hoàng Thượng đã thượng triều, nương nương cần đi thỉnh an.”
“Chuẩn bị đi.”
Diệu ngữ ôn hòa mà cười cười, “Hoàng Thượng triệu Cẩm Bình cô nương lại đây, nương nương cần có thể gọi.”
“Đưa Cẩm Bình vào đi.”
Ta cảm thấy ta thực biết nghe lời.
“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Ta gật gật đầu, Diệu Ngữ liền lui xuống.
·
Tại Di cùng điện, thần sắc các nữ nhân hôm nay nhìn ta có chút bất đồng, hâm mộ, ghen ghét, lạnh lùng, nói tóm lại, đều là không có ý tốt.
Ta điềm đạm cười hành lễ, điềm đạm cười ngồi xuống, lại nhàn nhạt mà nhấp trà.
Phía trên truyền đến giọng Thục phi, “Qua mấy ngày nữa là bách hoa tiệc, như cũ đặt ở Trúc Lan đài, Thái Hậu sẽ đích thân tới.”
Ta xốc nắp trà, tay liền dừng một chút.
Bách hoa tiệc, chính là nơi thế gia nữ tử cùng quý tộc nam tử tới xem mắt, do hoàng thất chủ trì, trước đây bởi vì Mục Như Lâm, ta còn không có tham gia qua.
Thái Hậu đích thân tới, ta trong đầu liền nhảy ra khuôn mặt ngây ngốc của An Vương kia.
Có thể nói An Vương này vẻ ngoài lớn lên không tồi, cũng đường đường nam nhi cao tám thước, chỉ là khuôn mặt trắng mịn, hai má hơi phì mang theo điểm trẻ con, nhìn liền có chút ngốc...
Thái Hậu, đây là vì An Vương tuyển phi?
Ta gật đầu, hắn tỉnh lại liền hướng tới Yên Vũ Các, ngày nào cũng chạy tới mấy nơi như tiêu hương các.
Thục phi thần sắc lười nhác, “Mỏng chiêu nghi này vừa gật đầu vừa cười tủm tỉm, không biết là có chuyện tốt gì, cũng cùng chúng ta nói qua một chút, một người vui không bằng mọi người cùng vui.”
Ta không khỏi ngầm bực chính mình lộ rõ thần sắc, tại Tống Kỳ, bị hắn câu dẫn khiến chỉ số thông minh liền offline, “Tần thiếp là nghĩ, tuy nhập cung đã một thời gian, lại chưa từng nhìn thấy qua thiên nhan Thái Hậu, trong lúc nhất thời cao hứng, mới có động tác này.”
Ta nói lời này thật không phải, chỉ buộc miệng nói một câu cũng tạo thành sấm truyền đi..
Ta mới vừa trở lại Tê Hà Các, vị Thái Hậu ta chưa bao giờ nhìn thấy qua liền sai người triệu ta.
Thái Hậu mặc váy màu xanh đen, khoảng đầu 40 tuổi, ánh mắt bắt đầu từ lúc ta tiến vào điện người nhìn ta rất là kỳ diệu.
Ta căng da đầu tiến lên, trịnh trọng mà cúi đầu, “Thần thiếp chiêu nghi mỏng thị tham kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương vạn an.”
“Đứng lên đi, thường ma ma, ban ngồi.”
Ta cúi thấp mặt, để Thái Hậu hưng phấn tùy ý lưu luyến ánh mắt ở trên người ta.
Lòng ta ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn, Thái Hậu nếu tính tình giống như An Vương, thì thật tốt.
Đang lúc ta cảm giác toàn thân đều không được tự nhiên, Thái Hậu rốt cuộc lên tiếng, “Đứa trẻ có phẩm chất tốt.”
Thái Hậu ngài nhìn lâu như vậy liền ra cái kết luận như vậy? Ngữ điệu này, nghe sao còn rất có điểm giống đùa giỡn phụ nữ nhà lành.
Thái Hậu lại nhìn chằm chằm ta một hồi, “Dáng người cũng không tồi.”
“Khụ khụ.” Thường ma ma khụ một tiếng, Thái Hậu rốt cuộc nghiêm túc, “Tê Hà Các của ngươi gần với nơi này của ai gia, nếu có rảnh liền thường tới một chút, bộ xương già này của ai già cũng thật là nhàm chán, thường ngày cũng không ai bồi ai gia trò chuyện.”
“Nhi tử thật không phải.” Tống Kỳ mang theo ý cười truyền đến.
Thái Hậu mặt mang vui sướng mà nhìn về phía Tống Kỳ, lại nhìn đến An Vương theo ở phía sau, sau đó nụ cười tươi trên mặt dần dần biến mất.
Tống Kỳ cùng An Vương song song cúi người, “Nhi tử gặp qua mẫu hậu.”
Ta cũng đứng dậy hành lễ, “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
An Vương cho ta một cái cười thiện ý, triều ta khom người nói, “Gặp qua tẩu…” Nói ra rồi lại cảm thấy lỗi thời, một cái tẩu tự lại nghẹn ở trong cổ họng, “Gặp qua mỏng chiêu nghi.”
Ta nén cười, “Vương gia đa lễ.”
Thái Hậu nhìn về phía Tống Kỳ ánh mắt thực ôn nhu, ngữ điệu so với ánh mắt càng ôn nhu hơn, “Kỳ nhi những ngày gần đây ngủ như thế nào, nhưng có thức đêm không, ăn uống như thế nào.”
Tống Kỳ ngồi xuống cạnh Thái Hậu, “Nhi tử hết thảy đều mạnh khỏe, mẫu hậu không cần lo lắng.”
Thái Hậu vui mừng gật gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía An Vương, làm như thực sự không tình nguyện cùng đứa con trai này nói chuyện, vê Phật châu nghiêm mặt nói, “Ai gia chuẩn bị ở bách hoa tiệc vì ngươi chọn một Vương phi, không bằng ngươi cũng nhân lúc còn sớm xem qua, đến lúc đó nếu không hài lòng, lại thối lui không được.”
An Vương nháy mắt liền suy sụp, kinh ngạc mà nhìn về phía Thái Hậu, “Nhi tử còn nhỏ…”
Một cái chữ nhỏ còn chưa nói xong đã bị Tống Kỳ đánh gãy, “Hoàng đệ cũng không nhỏ, đều đã đến tuổi trưởng thành, cũng nên thành hôn, lớn như vậy ngươi còn làm mẫu hậu vì ngươi nhọc lòng chuyện hôn sự, thật sự kỳ cục, trẫm xem lần này liền quyết định như vậy đi.”
An Vương không thể tin tưởng mà nhìn về phía Tống Kỳ, ánh mắt thực bi thương, ấp úng nói, “Hoàng huynh như thế nào cũng như vậy, từ trước hoàng huynh không phải nói hâm mộ thần đệ có thể không cần bị quay quanh bởi nhiều nữ nhân sao, hiện giờ như thế nào cũng……”
Tống Kỳ dùng một cái ánh mắt lạnh lạnh quét qua, Tống Điều liền không cam tâm tình nguyện mà ngậm miệng, bộ dạng muốn nói lại không thể nói.
Thái Hậu vì thế rất vừa lòng.
Ta thực thương hại mà nhìn An Vương, bị huynh trưởng cùng mẫu hậu áp bách.
Mười lăm phút sau, ta như ý nguyện đi theo Tống Kỳ cùng An Vương rời khỏi điện, vấn đề kế tiếp là, làm sao ta có thể một đường về Tê Hà Các.
Tống Kỳ hiển nhiên không có ý tứ cho ta lui, ta đang định hành lễ cáo lui, liền nghe Tống Kỳ nhàn nhạt nói, “Trẫm cảm thấy Nhiên Nhi hôm qua pha trà thật là dễ uống, không bằng hôm nay lại pha một ly đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]