Màn đêm buông xuống, Tống Kỳ không có tới Tê Hà Các, ta nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, đều nói thâm cung tịch mịch, đêm lạnh như nước, cứ ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, phải có dũng khí lớn thế nào mới cam tâm tình nguyện phí thời gian cả đời tại thâm cung?
Hắn hỏi ta vì sao, ta đáp không được, ta thậm chí không biết hắn đang hỏi cái gì, là hỏi ta vì sao đối với Thục phi cùng Trấn Quốc Công phủ mang địch ý, hay là hỏi ta vì sao đối với hắn như gần như xa.
Vế trước ta đáp được, vế sau… Trên đời này khó phân rõ nhất đó là chân tình cùng giả ý, phàm là có ba phần tình nghĩa đều có thể nói thành mười hai phần, huống chi hắn là đế vương, ta phải tin như thế nào, sao có thể tin.
Ta ngóng trông hắn thất sủng ta, ta tìm một cơ hội ra khỏi cung, từ đây trời cao biển rộng, không liên quan với nhau.
Tình cảm thoáng qua, nghĩ đến hắn cũng sẽ không để trong lòng.
·
Ngày thứ hai trong cung liền có lời đồn đãi, truyền lại bất quá ta như thế nào thịnh sủng, như thế nào ở Ngự Thư Phòng ra vào tự nhiên, thậm chí có ngôn quan góp lời, nói ta là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.
Ta nghe xong cười cho qua chuyện, ta nhưng thật ra còn rất là hưởng thụ cái xưng hô họa thủy này.
Lại nói Trấn Quốc đại tướng quân không biết vì sao quỳ thẳng bên ngoài Ngự Thư Phòng, hướng Hoàng Thượng thỉnh tội, lại không biết thỉnh tội gì, lại là vì chuyện gì.
Qua hai ngày Tống Kỳ như cũ không có đặt chân tới Tê Hà Các, ta hiểu rõ, ước chừng đây là quân vương thôi yêu thích, mấy ngày bên nhau lúc sau liền ném ở một bên, có bao nhiêu người chính là như vậy phù dung sớm nở tối tàn, qua đi cả đời cô đơn.
Nhưng chung quy lại có điểm mất mát, tuy rằng ta không thừa nhận, nhưng không thể không nói, ta từng có một tia ý niệm, ta có thể hay không nên thay đổi suy nghĩ?
Nghĩ lại lại bị chính mình phủ quyết, thay đổi như thế nào?
Vì tình khổ sở, đều là người si tình, cuối cùng đổi lấy bất quá đều là không thể quên được tình cảm, không vượt qua lại sinh hận.
Ta là hạ quyết tâm phải rời khỏi cửa cung vương phủ này, ngày đó Mạn Nương nói muốn đưa ta một cái hậu cung, ta không có đáp ứng, hậu cung có cái gì tốt, ta chỉ hướng nàng mong một phần tự do.
Ta còn nhớ rõ ngày đó ánh mắt Mạn Nương nhìn ta, kinh ngạc, tán đồng, thẫn thờ, còn có chút ý vị không rõ, cảm xúc đan chéo, “Ta đáp ứng ngươi.”
·
Trong cung lại có đồn đãi ta muốn thất sủng, ta chỉ là phân phó người bên người an phận thủ thường, còn lại hờ hững, ai tới bái phỏng ta mặc kệ là vì lấy lòng hay là vì xem diễn, ta một mực cáo ốm không gặp.
Ta sửa lại danh cho hai cung nữ Thục phi cùng Bạc phi đưa vào trong cung ta, một cô kêu quả vải, một cô kêu táo đỏ, phân phó các nàng tại ngoại thất hầu hạ.
Ta vẫn rất có chút chữ tín giang hồ, Mạn Nương đã đáp ứng trợ ta ra khỏi cung, việc nàng yêu cầu đến lúc ta phải làm.
Nói đến Trấn Quốc đại tướng quân, hắn là võ tướng, dựa theo hành vi, đầu óc đích xác không thế nào không hành sự lỗ mãng, nhưng mà mấy năm nay lại chưa bao giờ đi sai bước.
Những việc hắn làm chính là vì thật quá tốt, nếu nói không có người chỉ điểm, hoặc là nói, nếu sau lưng không có người, thì thật sự vô lý.
Tới ta đều nhìn ra sự tình, Tống Kỳ không có khả năng nhìn không ra, khi chưa tiến cung thì không rõ ràng lắm, nhưng hôm nay nhìn thái độ Tống Kỳ đối huynh muội Thục phi, hắn cũng là trong lòng biết rõ ràng, nếu không phải hữu dụng cũng chịu đựng không được lâu như vậy, lần này mượn danh nghĩa An Vương tạo áp lực, ta tuy không biết Tống Kỳ rốt cuộc là ý gì, nhưng nghĩ đến hắn cũng nhảy nhót không được bao lâu.
Nhân sinh khó đoán, người chết đã đi xa, không biết trên giang hồ còn có bao nhiêu người tuấn tú chờ ta nữa.
Ta cũng không khó xử chính mình.
Sau giờ ngọ ta cầm sách nằm trên giường, tiểu thái giám tới cửa báo, “Bẩm nương nương, Vương cô nương cầu kiến.”
“Vương cô nương?”
“Là Vương phi tương lai của An Vương gia.”
Ta nhướng mày, nhớ tới tiểu cô nương hồng y như máu ngày ấy ở bách hoa tiệc kia, “Mời vào đây đi.”
“Vâng.”
·
Vương Ngộ như cũ là một thân hồng y, thanh thúy về phía ta hành lễ, “Thần nữ tham kiến chiêu nghi nương nương, nương nương vạn an.”
“Vương cô nương đa lễ, quả vải, dọn ghế dựa cho Vương cô nương.” Ta quay đầu nhìn Vương Ngộ cười cười, “Hôm nay thời tiết rất tốt, ở trong phòng khó tránh khỏi chút nặng nề, cô nương không cần chú ý.”
Vương Ngộ lanh lẹ mà ngồi xuống, “Nương nương khách khí, thần nữ cũng là luôn không yêu thích ở trong phòng, nhàm chán vô cùng.”
“Cô nương là từ Trường Sinh Điện lại đây?”
“Đúng vậy, Thái Hậu nương nương triệu thần nữ vào cung, thần nữ lại tới không khéo, Thái Hậu nương nương đang ngủ trưa, ma ma nói có thể cho cung nhân dẫn ta đi dạo ở chung quanh, thần nữ nhớ thương nương nương, cho nên lại đây nhìn xem.”
Ta nhìn tiểu cung nữ theo tới, tuy rằng nhìn không quen mặt, lại mơ hồ biết là đến từ trong cung Thái Hậu.
Ta lắc đầu, “Lời đồn đãi bên ngoài về bổn cung đúng là ồn ào huyên náo, cô nương đã là Vương phi tương lai, tới nơi này, là sẽ vướng vào thị phi.”
Trong ánh mắt Vương Ngộ một mực thanh minh, thần sắc đoan chính nói, “Nương nương nói gì vậy, thần nữ không tin những cái lời đồn đãi đó, ngày ấy trong yến hội, cũng chỉ có nương nương chịu giúp thần nữ một phen, nương nương là người tốt.”
Nàng tươi cười sạch sẽ mà chân thành, không có ngượng ngùng, không có làm ra vẻ, cùng An Vương tính tình rất là xứng đôi.
Thái Hậu rốt cuộc là sẽ không nhìn lầm.
“Nương nương, thần nữ có một chuyện……” Vương Ngộ vò váy, làm như có cái gì đó khó có thể mở miệng.
Ta ôn nhu nói, “Ngươi đã tin ta, vậy cứ nói đi.”
Nàng lại do dự hai giây, “Thần nữ nghe nói, An Vương gia, là bởi vì không nghĩ sẽ tuyển phi mới rời kinh thành, thần nữ……” Nói tới đây, nàng dừng một chút, “Nếu An Vương không thích thần nữ, thần nữ cũng không phải người da mặt dày đòi chết, An Vương nếu có thể từ hôn, kia ngày sau liền không ai nợ ai, thần nữ nhất định sẽ không có nửa câu oán hận.”
Ta đoan trang nhìn nàng, tuy rằng cực lực biểu hiện đến tiêu sái, lại giấu cũng giấu không được rối rắm, nhưng vẻ mặt thật sự lại là một mảnh thản nhiên.
Ta càng thêm cảm thấy nàng đáng yêu, nhẹ nhàng mà cười hai tiếng, không khỏi muốn trêu đùa nàng một chút, “Thánh chỉ đã hạ, từ hôn nào dễ dàng như vậy, huống hồ An Vương gia cũng không biết chỉ hôn cô nương nhà ai, chờ thêm hai ngày nữa trở về gặp cô nương, sợ là sẽ gấp gáp muốn thành thân.”
Vương Ngộ tiêu sái cũng bị ta một phen nói đến đỏ mặt, e lệ ngượng ngùng oán trách nói, “Nương nương!”
Tống Kỳ nói không sai, Vương Ngộ này, mỗi tiếng nói cử động nghiễm nhiên chính là một tiểu cô nương, không có tâm kế gì, Thái Hậu vì An Vương chọn một Vương phi như vậy, cũng là thực sự do khổ tâm, nhưng quan trọng nhất, là bởi vì nàng đây thực thích hợp với An Vương.
Vương Ngộ trước sau là tiến cung tới yết kiến Thái Hậu, ngồi một hồi thấy canh giờ không sai biệt lắm liền cáo lui.
Ta nhìn bóng dáng Vương Ngộ, không biết thời đại này vì sao nam tử đều thích ôn nhu hiền thục, ta nếu là nam tử, nhất định tìm một người như Vương Ngộ, cả đời để ở trong lòng mà sủng, tuyệt không để nàng chịu ủy khuất.
Cũng chỉ mong An Vương, sẽ không phụ nữ tử này.
“Nương nương, hôm nay thời tiết tốt như vậy, sao không đi ra ngoài một chút.”
Ta quay đầu xem, nói chuyện chính là táo đỏ, người của Tống phi.
Ta bất động thanh sắc gật gật đầu, “Vừa rồi nói với Vương cô nương như vậy, bổn cung nhưng thật ra thấy nơi đây thật sự ngột ngạt, liền ở gần đây dạo một chút đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]