Chương trước
Chương sau
“Vậy cô còn thiếu tôi một tiếng chị dâu.”

Câu nói này vừa thốt ra, không khí trong sân lập tức yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Trương Phi Phi và Hà Mỹ Nhàn lập tức đông cứng.

Thẩm gia là gia đình đi lên nhờ bất động sản, mười mấy năm trước nhân lúc chính sách nhà nước tốt, kiếm được đầy bát đầy bình, nhưng gần đây một là do chính sách khép chặt, hai là Thẩm Hoằng Phong liên tục làm ra mấy quyết định sai lầm, lỗ không ít tiền, lại cộng thêm người mẹ làm quan của Thẩm Vân chức vị càng ngày càng cao, bên chính phủ cũng càng ngày càng làm gắt với Thẩm gia, ngày tháng rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Mỹ Nhàn liền không thoải mái.

Ai có thể ngờ được, nữ sinh đại học từ nông thôn đến lúc trước có thể dùng mười năm ngắn ngủi đi lên vị trí ngày hôm nay.

Thẩm lão gia lần này gọi Thẩm Vân về, một là vì liên hôn, giải quyết áp lực tiền vốn, hai là muốn nối lại quan hệ với cháu đích tôn duy nhất của mình, tốt nhất là có thể kéo Thẩm Vân chính thức gia nhập công ty của Thẩm gia, có thể người mẹ đó của Thẩm Vân có thể nể tình con trai mình…..

Nhưng hiện tại Thẩm Vân vậy mà đã kết hôn rồi!

Hà Mỹ Nhàn miễn cưỡng cười nói: “Khương Mạt, cô biết cháu vẫn luôn thích tiểu Vân, nhưng chúng ta chưa từng nghe tiểu Vân nói nó hai đứa đã kết hôn.”

Bao gồm cả các loại tin đồn không tốt của Khương Mạt trước đây, còn cả ảnh chụp chung của hai người, bà ta đều đã xem qua, nhưng tốt xấu gì Thẩm Vân cũng là người của Thẩm gia, chuyện đại sự như kết hôn sao có thể không nói một tiếng?

Khương Mạt quay đầu, hất cằm về phía Thẩm Vân, lạnh lùng nói: “Anh nói đi.”

Thẩm Vân đẩy gọng kính, tiến lên nắm tay cô, nói: “Tôi với Mạt Mạt đã kết hôn từ lâu rồi.”

Dừng lại một chút, dường như sợ đối phương hiểu lầm, lại nói tiếp: “Là kiểu đi cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận.”

Không khí trong sân lại một lần nữa rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Trương Phi Phi cắn môi, mặt hết xanh lại trắng, đẩy tay Hà Mỹ Nhàn ra: “Dì Hà, đột nhiên cháu nhớ ra có chuyện quan trọng cần xử lý, cháu đi trước đây, sau này sẽ lại đến thăm dì là ông Thẩm, nhờ dì nói với ông Thẩm một tiếng giúp cháu.”

Nói xong, không để ý Hà Mỹ Nhàn ngăn lại xách túi đi qua Thẩm Vân và Khương Mạt.

Nếu không phải bố cô ta cũng muốn liên hôn với Thẩm gia, sao cô ta có thể đến xem mắt với một tên vô dụng?

Thế mà bây giờ lại nói với cô ta, đối phương vậy mà còn là người đàn ông đã kết hôn, người nhà Thẩm gia lại không hề biết gì, bị bệnh sao?

Lúc này Thẩm Hoằng Phong vén rèm cửa đi từ trong ra, nói: “Tiểu Vân đến rồi đấy à, ông đang đợi cháu ở bên trong, còn cả….”

Ánh mắt rơi trên người Khương Mạt, biểu tình trên mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, hiển nhiên đang nhớ lại nỗi sợ hãi vụ quăng gián vào nhà trước đây, nói nhanh một câu: “Đưa cả vợ cháu vào.”

Quả nhiên, sự việc xảy ra bên ngoài bên trong đều đã nghe thấy.



Ông ta nói xong gọi Hà Mỹ Nhàn một tiếng, hai vợ chồng cùng nhau đi vào.

Khương Mạt xoay đầu nhìn anh: “Chúng ta còn đi về nữa không?”

Thẩm Vân xoa đầu cô: “Vào trong nói rõ ràng, sau này chúng ta sẽ không đến nữa.”

Khương Mạt nở nụ cười, kiễng chân hôn nhanh lên má anh một cái: “Em sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

Lão Lữ ở bên cạnh thở dài một hơi, đi lên giúp Thẩm Vân vén rèm.

Trong nhà chính ngồi không ít người, ở chính giữa chính là Thẩm lão gia, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, một bên là luật sư giày da áo vest, một bên là Thẩm Thanh, hai tay đặt chéo trước bụng, sắc mặt khó coi hơn vừa rồi, lại nhìn tiếp sang bên cạnh là Thẩm Hoằng Phong và Hà Mỹ Nhàn, hiển nhiên địa vị của Thẩm Thanh cao hơn bố mẹ cô ta.

Trước mặt mỗi người đều đặt một tách cà phê.

Nhìn thấy Thẩm Vân đưa Khương Mạt đi vào, câu đầu tiên của Thẩm lão gia là: “Ly hôn với con hát ở bên cạnh cháu, nếu không ta sẽ không để một phân gia sản nào cho cháu.”

Đậu xanh!

Khương Mạt lập tức tức giận muốn bùng nổ.

Một giây sau liền bị Thẩm Vân ấn ngồi xuống.

Anh nắm chặt tay cô, vậy mà lại mỉm cười: “Có thể các vị đã hiểu lầm lý do tôi đến đây…..”

Anh nhìn ông nội mình, nụ cười nhuộm lên sự trào phúng: “Tôi đến là để thông báo với các vị, tình cảm của tôi và vợ rất tốt, không hề có ý định ly hôn, Còn về gia sản, tôi cũng không có hứng thú, sau này loại chuyện như thế này không cần thiết phải thông báo với tôi, tôi cũng sẽ không đến đây nữa.”

Nghe Thẩm Vân nói như vậy, Hà Mỹ Nhàn không khống chế được lộ ra ý cười.

Vốn dĩ còn đang lo Thẩm Thanh là con gái, không tranh giành được với Thẩm Vân, không ngờ Thẩm Vân lại chủ động từ bỏ.

Thẩm lão gia nghe xong, tức giận đập bàn: “Thẩm Vân, cháu chính là không có tiền đồ như vậy, muốn để phụ nữ nuôi cả đời sao?! Chẳng qua chỉ là một con hát, cháu nên nhớ, hoa không thể đỏ được trăm ngày.”

……..!

Khương Mạt hít sâu một hơi, kéo kéo anh, sa sầm mặt nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh thật sự không cần di sản nữa?”

Dường như Thẩm Vân biết cô đang muốn làm gì, gật đầu, lại ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không cần tiền của bọn họ, anh không thèm.”

Khương Mạt nghe xong triệt để yên tâm, nhướng mày, bắt đầu nổi lửa: “Tôi tình nguyện nuôi anh ấy các người quản được à? Các người nghe không hiểu tiếng người sao? Thẩm Vân không thèm di sản nhà các người, anh ấy thích tiêu tiền của tôi, vướng gì đến mấy người? Còn nữa, cứ cho là tôi hết thời thì thế nào? Chúng tôi cũng không phải không có chân tay, còn không nuôi sống được bản thân sao? Cần mấy người ở đây vờ vịt quan tâm chắc. Nhàn rỗi như vậy, không bằng tự lo lắng cho con gái các người đi.”

Hai vợ chồng nhà này mù rồi sao, không nhìn ra dạ dày của Thẩm Thanh không thoải mái sao, còn đưa cà phê cho cô ta, trong lòng chỉ nghĩ đến di sản.

Hà Mỹ Nhàn kiêu ngạo nhìn con gái: “Con gái tôi rất tốt, ít nhất không phải đến chuyện lớn như kết hôn cũng giấu gia đình.”

Thẩm Thanh ngồi ở đó, mặt trầm như nước, không cần biết với Khương Mạt hay là với Hà Mỹ Nhàn đều không có chút phản ứng nào.

Cô ta nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, dạ dày đau đớn tê dại.

Khương Mạt cười giễu cợt: “Nếu tôi là bà bây giờ tôi sẽ ngậm miệng lại, nếu không tôi và Thẩm Vân sẽ ở lại đây, nuôi một số thứ làm vật nuôi như gián này, rắn này, để bà làm bạn mỗi ngày với chúng.”

Sự đắc ý ẩn trên gương mặt Hà Mỹ Nhàn đông cứng, hậm hực ngậm miệng lại.

Bà ta thật sự sợ mấy thứ như thế này, lúc nhỏ tâm địa đã xấu, không ngờ lớn lên rồi càng trở lên xấu xa hơn.

Thẩm lão gia tức giận nói với Luật sư: “Lập, bây giờ liền lập, một phân tiền cũng không để cho tên súc sinh này.”

Luật sư nhìn Thẩm Vân một cái, gương mặt Thẩm Vân hờ hững, giống như không nghe thấy, vân vê dái tai của cô vợ nhỏ, nói: “Đi thôi, chuyện cần nói cũng đã nói rồi, chúng ta nên quay về rồi.”

Nhìn thật sự không hề có hứng thú với thứ gọi là di chúc.



Thẩm lão gia lại bị anh chọc tức đến đau tim.

Khương Mạt lẩm bẩm một câu: “Lãng phí thời gian.”

Thẩm Vân cười, đúng vậy, thời gian này thà ở nhà ôm cô gái nhỏ của anh ngủ trên giường còn hơn.

Hai người ra khỏi cửa, nghe thấy Thẩm lão gia gào bên trong: “Sau này ta chết rồi không được gọi tên súc sinh này về, coi như Thẩm gia không có người này!”

Chỉ có lão Lữ tiễn Thẩm Vân và Khương Mạt ra cổng, lão Lữ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Vân, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lên xe, Khương Mạt ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em đã hại anh mất rất nhiều tiền không?”

Thẩm gia cực kỳ giàu có là ấn tượng khắc vào não Khương Mạt từ nhỏ.

Thẩm Vân cong khoé miệng, cúi đầu hôn lên môi anh, giọng nói trầm khàn: “Đúng vậy, vì thế sau này Khương Mạt Mạt phải đối xử với ông xã em tốt một chút.”

Khương Mạt: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực làm việc, kiếm nhiều tiền hơn cho anh tiêu.”

Thẩm Vân không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cười đủ rồi, lại không nhẫn tâm nhìn cô gái nhỏ của anh cảm thấy áy náy, anh ôm cô nhàn nhạt giải thích: “Gần đây Thẩm gia xảy ra không ít vấn đề, lô đất giá cao trước đây bị chính phủ quy hoạch thành khu công nghiệp, lỗ rất nhiều tiền, lần này gọi anh về, mục đích chính có lẽ là vì liên hôn.”

Khương Mạt nghe xong liền hối hận vừa rồi cô mắng quá nhẹ, cắn răng nói: “Nhà anh bây giờ là do Thẩm Thanh quản lý, muốn liên hôn thì để cô ta đi, tại sao lại tìm anh?”

“Có lẽ là vì Thẩm Thanh không chịu.” Thẩm Vân nhàn nhạt nói, không hề cảm thấy gì, nhìn có vẻ như đã quen rồi.

Nhưng anh càng như vậy, Khương Mạt càng đau lòng, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

Người nhà họ Thẩm quả thật quá đáng hận, bình thường không nhớ đến anh, cần vật hi sinh liền đẩy anh lên. Thẩm Vân có thích đối phương hay không, kết hôn với người không quen biết sau này liệu có vui vẻ hay không, bọn họ đều không quan tâm đến những thứ này, còn muốn dùng di sản ép anh khuất phục.

Thẩm Vân của cô tốt như vậy, thế mà lại không có ai đau lòng.

Cô ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng anh, không muốn anh nhìn thấy cô khóc.

Thẩm Vân vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Vì vậy sau này Khương Mạt Mạt phải đối xử với anh tốt một chút, như vậy thì anh sẽ không đau lòng nữa, biết chưa?”

Cái đầu nhỏ gác trên vai anh khẽ động, giống như đang gật đầu.

Thẩm Vân nhân cơ hội ra yêu cầu: “Vậy có phải chúng ta có thể phục hôn rồi không?”

Cơ thể người con gái trong lòng cứng đờ, lập tức đẩy anh ra, đôi mắt đỏ hồng trừng anh một cái, hung hăng nói: “Nằm mơ đi. Anh quay lại mà xem mắt của anh đi.”

Không có nhẫn cưới, không được đi đến cục dân chính, không có hôn lễ…….

Cô càng nghĩ càng thấy bản thân bị lỗ nặng.

Không muốn để ý đến anh, Khương Mạt lấy điện thoại ra ngồi bên cạnh chuẩn bị chơi game.

Thẩm Vân lặng lẽ thở ra một hơi, chuyện anh không để ý, sao phải bới ra khiến cô gái nhỏ của anh đau lòng làm gì.

Thẩm Vân và Khương Mạt vừa đi, Thẩm Thanh cũng đứng dậy nói công ty có chuyện, chuẩn bị rời đi.

Hà Mỹ Nhàn đứng dậy tiễn con gái, ra khỏi cửa, thấy xung quanh không có người, vội vàng kéo Thẩm Thanh lại nhỏ giọng nói: “Tình hình ngày hôm nay con cũng nhìn thấy rồi, dù sao Thẩm Vân cũng là cháu đích tôn duy nhất của Thẩm gia, còn là con trai, ông nội con một lòng muốn giao lại Thẩm gia cho nó, con nhanh chóng tìm một người kết hôn, sinh một đứa con trai, để con trai theo họ của Thẩm của con, ông nội con sẽ không còn nhớ đến đứa cháu kia nữa.”

Thẩm gia trọng nam khinh nữ, những năm còn trẻ Hà Mỹ Nhàn luôn muốn sinh một đứa con trai, đáng tiếc vẫn không sinh được, hiện tại chỉ có thể hy vọng vào con gái. Truyện Hài Hước

Thẩm Thanh nhớ lại lúc nhỏ, Hà Mỹ Nhàn suốt ngày than thở với cô ta, sao lại cứ là con gái, trong lòng cô ta cảm thấy chán ghét, dạ dày càng khó chịu, trên mặt nhuộm lên vẻ mất kiên nhẫn: “Chuyện của con mẹ không cần quan tâm, mẹ quản bố cho tốt đi, đừng để ông ấy dắt một đứa bé về gọi mẹ là mẹ.”

Nói xong, cô ta quay người, che bụng bước nhanh vào trong xe.



Nằm bò trên xe một lúc lâu cơn đau mới hoãn lại, đôi mắt lạnh lùng đã có chút rời rạc.

Nếu không phải Thẩm Hoằng Phong làm ra mấy quyết sách thối nát kia, gần đây cô ta cũng không cần vất vả như vậy, bận đến mức đau dạ dày.

Nhìn thấy chiếc xe Sin phía trước, ánh mắt cô ta lập tức hồi phục sự minh mẫn, xuống xe bước đến, gõ cửa kính xe.

Một giây sau, dạ dày lại nổi lên một trận đau dữ dội, mắt cô ta hoa lên, ngất đi trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Vân và Khương Mạt.

Trong trại giam Chu Thiến Thiến lập tức nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Bíp~ Xin ký chủ chú ý, kiểm tra được ý thức của đối tượng xuyên không Thẩm Thanh đang ở trạng thái suy yếu, xin hỏi có lập tức bắt đầu dịch chuyển ý thức?]

Mắt Chu Thiến Thiến sáng lên, tâm tình kích động: “Bắt đầu! Lập tức bắt đầu!”

Hai ngày hôm nay ở trong tạm giam quả thực trải qua cuộc sống không phải cho người, cô ta thật sự không thể ở thêm một giây nào nữa.

Cần ba phút để dịch chuyển ý thức, xin ký chủ chuẩn bị tốt…”

_ _

Trước cổng Thẩm gia, Khương Mạt và Thẩm Vân kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh cứ như vậy mà ngất đi, hai người nhìn nhau một cái, vội vàng xuống xe.

Thẩm Vân kiểm tra một chút, lập tức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, nói với Khương Mạt: “Sốc cấp tính….”

Đang nói, điện thoại được kết nối, anh lập tức nói địa chỉ.

Khương Mạt biết sốc cấp tính nghĩa là gì, nếu như không cấp cứu kịp thời có thể dẫn đến tử vong.

Cô không dám sơ ý, lục lại trong đầu kiến thức cấp cứu được học lúc trước, nào là ấn huyệt nhân trung, nào là phục hồi tim.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh cơ giới quen thuộc: “....Đang trong quá trình dịch chuyển ý thức…...tiến độ 1%......5%......10%........!”

Khương Mạt sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại, vội vàng đi nhấn huyệt nhân trung của Thẩm Thanh, hét lớn: “Thẩm Thanh! Mau tỉnh lại!....Mau tỉnh lại……!”

Còn không tỉnh lại cơ thể cô sắp bị người khác cướp mất rồi đồ ngốc!

Nhưng không cần biết cô nỗ lực như thế nào, mí mắt Thẩm Thanh vẫn nhắm chặt, cô chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở tiến độ không ngừng vang lên.

“50%......80%......90%....95%.....”

Khương Mạt gấp gáp, giơ tay cho cô ấy một cái bạt tai, hung hăng nói: “Cô còn không tỉnh lại tôi sẽ ly hôn với Thẩm Vân, để anh ấy giành lại toàn bộ gia sản nhà họ Thẩm!”

Một giây sau, ngón tay của Thẩm Thanh giật mạnh một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.