Chương trước
Chương sau
Sau khi thuỷ triều rút, thường xuyên có tôm cá sò mắc cạn trên bờ biển, Khương Mạt và Chu Vận Hàm đến sớm, hai người một trước một sau khom lưng tìm kiếm.

Đột nhiên, Chu Vận Hàm ở phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Chị Mạt Mạt, ở đây có một con cua, em không dám bắt.”


Khương Mạt quay đầu nhìn, cười: “Con ấy nhỏ quá, để nó đi đi.”

Vừa rồi cô cũng nhìn thấy, không quan tâm.

Nhỏ sao?

To hơn cua chiên giòn cô ăn lúc nãy nhiều.

Nhưng Chu Vận Hàm vẫn tiếc nuối ‘ừm một tiếng, một bước quay đầu ba lần tạm biệt cua nhỏ.

[Con cua này chắc không nhỏ nữa chứ? To hơn cua lông tôi mua nhiều.]

[Người vùng duyên hải không nhịn được rồi, bắt hải sản vốn dĩ chính là bắt to thả nhỏ, loại này rõ ràng là cua vẫn chưa trưởng thành, ai bắt sẽ bị mắng đó.]


[Đây là cua biển, không phải cua nước ngọt, không biết thì dựa cột mà nghe.]

[Tôi thấy nữ thần là sợ thu hoạch đầu tiên bị Chu Vận Hàm giành mất nên mới bắt người ta phóng sinh.]

Đạn mạc vừa hạ xuống, Khương Mạt đột nhiên ngồi xuống, một tay ấn chặt một con cua lớn to bằng bàn tay.

[666, nữ thần ra tay sát thủ.]

Chu Vận Hàm cũng nhanh chóng chạy đến, vừa nhìn liền kêu lên kinh ngạc: “Woa, con cua xanh to quá!”

Khương Mạt cũng rất vui, cẩn thận tách cái càng lớn của con cua, giữ chặt phần yếm, mày hơi nhăn, lật con cua lại.

Chỉ thấy phần bụng cua phủ một bọc dạng hạt nhỏ nhỏ, nhìn có chút ghê.

Khương Mạt: “Nó có trứng rồi.”

Hai người nhìn nhau một cái, dịu dàng thả con cua sắp làm mẹ về biển.

[Bộp bộp bộp, mặt đau quá đi.]

[Tôi bắt đầu thương cảm cho antifans của Khương Mạt rồi, chắc là mặt bị đánh sưng hết lên rồi nhỉ?]

[Ha ha, còn không phải vì có máy quay sao? Giả vờ thể hiện mà thôi.]

[666, sau này gặp kẻ trộm không bắt, người già ngã không nâng, nhìn thấy cưỡng gian thì làm như không thấy….dù sao thì cũng chỉ là giả vờ thể hiện mà thôi.]

[Cãi nhau đều báo cáo rồi, câm miệng xem phát trực tiếp.]

Khương Mạt đưa theo Chu Vận Hàm, giới thiệu cho cô những thứ có thể nhặt: “Em nhìn loại ốc này, rất ngon, chỉ là không to...còn cả loại rong biển xanh xanh này, cũng ăn được…”

Chu Vận Hàm: “Vâng vâng vâng.”

Cả đường cô nhặt rất nhiều ốc nhỏ, còn có rong biển có thể ăn, còn Khương Mạt vẫn luôn không bắt được gì, cho dù nhìn thấy cũng nhường cho Chu Vận Hàm.

Chu Vận Hàm hỏi: “Chị Mạt Mạt, sao chị không nhặt ốc?”

Khương Mạt: “Chị và Thẩm Vân đều không thích ăn cho lắm.”



[Loại ốc này khá là ngon, có phải Khương Mạt sợ Chu Vận Hàm tay không không vui nên cố ý nhường cho cô ấy?]

[Chắc chắn luôn, cũng không nhìn xem bọn họ nghèo đến mức nào rồi.]

[Đột nhiên cảm thấy Khương Mạt khá ấm áp.]

[Fans Khương Mạt cút đi, thứ nữ thần không cần thì bố thí cho cô gái nhỏ, còn tâng bốc ấm áp, không biết xấu hổ à?]

Đạn mạc lập tức lại dấy lên một trận đấu võ mồm.

Khi thuỷ triều chuẩn bị dâng lên, cuối cùng Khương Mạt cũng có thu hoạch.

Một con cá chình bự chà bá!

Cô vẫy tay với Chu Vận Hàm: “Mau đem thùng đến đây.”

Chu Vận Hàm xách thùng chạy đến xem: “Woa! Con cá chình to quá!”

Chu Vận Hàm là người Đài Loan, ăn hải sản khá nhiều, kéo Khương Mạt: “Chị Mạt Mạt, chị nhất định phải cẩn thận đấy, loại cá chình này cực kì hung dữ, em nghe người ta nói răng cá còn mang vi khuẩn, nếu bị cắn vết thương rất khó lành hẳn. Em đi tìm công cụ giúp chị……”

Nói rồi liền đặt thùng xuống, đi đến bên cạnh tìm vũ khí.

Đợi đến khi Chu Vận Hàm ôm một hòn đá nhỏ dài quay lại thì nhìn thấy con cá chình đó đã ngoan ngoãn nằm trong thùng nước.

Chu Vận Hàm trợn mắt há mồm.

Khương Mạt cười không nhìn thấy mặt trời, vỗ thùng nước nói: “Thùng nước à thùng nước, mày là một thùng nước trưởng thành rồi, đã học được cách tự mình bắt cá chình rồi.”

Chu Vận Hàm: “.......”

[Đậu xanh, ha ha ha, thùng nước biết tự bắt cá chình.]

[Mạt Mạt đáng yêu quá đi hix hix hix, muốn gả.]

[Mày là cái lò vi sóng trưởng thành rồi, nên học cách tự nấu cơm rồi doge.]

[Mày là bài kiểm tra trưởng thành rồi, nên học cách tự mình giải đề rồi.]

[Mày là trang web đạo văn trưởng thành, nên học cách vượt qua điểm X tự mình cập nhật rồi.]

Chớp mắt đạn mạc bị ‘trưởng thành’ spam.

Ba người Thẩm Vân mua thực phẩm xong trở về, phát hiện trong nhà chỉ có Chung Hân Ni.

Chung Hân Ni thu dọn phòng ốc xong thì ra ngoài làm quen với môi trường, gặp bác gái hàng xóm sát bên cạnh đi chợ mua đồ ăn về, mua một quả bí đỏ của bác gái.

Chung Hân Ni nói chuyện Khương Mạt và Chu Vận Hàm đi bắt hải sản cho mọi người, lại nói: “Còn tiền không? Đưa cho tôi năm tệ trả cho bác gái hàng xóm.”

Cô mua bí đỏ của người ta vẫn còn chưa trả tiền.

Thẩm Vân lấy ra số tiền thừa: “Bọn em tổng cộng tiêu hết năm mươi hai tệ ba hào, còn thừa bốn mươi bảy tệ bảy hào.”

Anh lấy năm tệ ra đưa cho Chung Hân Ni.

Vừa nghe Chung Hân Ni mua bí đỏ, sắc mặt Phùng Thiếu Khang liền tối lại.

Anh ta mua mộc nhĩ, mộc nhĩ và bí đỏ thì nấu được món gì?!

Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng hoan hô của con gái.

Thẩm Vân và Lý Vưu Gia cùng đứng dậy.

Hai người xách thùng nước chạy vào, không biết lăn lộn ở đâu, cả người đầy đất cát, trên mặt đều bẩn nhem nhuốc.

Hai người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đặt thùng nước xuống đất, Chu Vận Hàm nói: “Mau nhìn chiến lợi phẩm của bọn em, bọn em không tiêu một phân tiền nào đâu đấy nhé.”

Bốn người vội vàng vây đến, kinh ngạc cảm thán.

Chu Vận Hàm: “Cá chình và cua là do chị Mạt Mạt bắt, còn lại là em bắt~”

Lý Vưu Gia ôm lấy bạn gái khen: “Woa, em giỏi quá đi.”

Chỉ là thịt băm cậu ta mua nên làm thế nào bây giờ?

Khương Mạt đứng bên cạnh, gương mặt cũng tràn ngập chờ mong được khen.

Thẩm Vân bước đến, cầm tay cô kiểm tra một lượt, hỏi: “Có bị thương không?”

Khương Mạt dương dương tự đắc: “Em là ai chứ, sao có thể bị thương được?”

Thẩm Vân hừ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: “Mau lên lầu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi đi xuống.”

Khương Mạt không chờ được nụ hôn yêu thương nên có chút không vui, vừa đi được hai bước thì đột nhiên ngoặt lại, hôn anh một cái rồi chạy mất.

[.....Khương Mạt thật sự có chút dán ngược.]



[Ông xã Khương Mạt sao vậy? Đến một câu ‘em vất vả rồi cũng không nói.]

Một giây sau, Thẩm Vân cong khoé miệng đẩy cặp kính trên sống mũi: “Tôi đi nấu cơm.”

…..

Một trận yên tĩnh.

[Phụt! Vậy mà Thẩm Vân lại đi nấu cơm?!]

[Tôi còn tưởng với trình độ dán ngược của Khương Mạt, có lẽ Thẩm Tổng ở nhà thuộc loại không cần làm gì cả.]

[Chắc là giả vờ thể hiện?]

Lý Vưu Gia: “Anh Thẩm? Anh biết nấu cơm sao?”

Thẩm Vân: “Ừm, ở nhà đều là tôi phụ trách nấu cơm.”

Lý Vưu Gia vỗ vỗ vai anh: “Đàn ông tốt.”

[Ha ha ha, vả mặt chưa?]

[Đậu xanh! Đã nói là Tổng tài bá đạo đâu?!]

[Tổng tài bá đạo sao có thể cả ngày ở nhà nấu cơm?]

[Thẩm Vân nhiều tiền như vậy, đến người giúp việc cũng không mời nổi sao? Quá xanh rồi.]

Trong sáu người chỉ có Thẩm Vân và Chung Hân Ni biết nấu cơm, nhưng cặp đôi Lý Vưu Gia và Chu Vận Hàm không làm thì không có ăn, đành phải căng da đầu đi theo mông Thẩm Vân xin chỉ giáo.

Anh biết nấu cơm, nhưng chưa từng xử lý qua cá chình sống.

Trong lòng có chút sợ.

Thất thần một lúc, anh hét về phía bên ngoài: “Khương Mạt Mạt, mau xuống đây giúp anh giết con cá.”

[Ha ha ha, a ha vòng sáng tổng tài bá đạo của Thẩm Tổng còn thừa lại bao nhiêu? Không dám giết cá ha ha ha.]

[Nhân viên S&M, hiện tại tôi có chút sụp đổ, boss à hình tượng của anh bị sụp đổ rồi aaaaaa.]

[Đau lòng cho nhân viên S&M đằng trước ha ha ha.]

[Anh rể đáng yêu quá, anh rể đừng sợ, chị Mạt sẽ xuống cứu anh ngay.]

[Mọi người có để ý không? Thẩm Tổng gọi Mạt Mạt luôn gọi là Khương Mạt Mạt, cưng chiều quá đi.]

[Fans Khương Mạt nhặt đường trong đống vụn thuỷ tinh mà ăn đi, ha ha.]

[Ông chồng này, việc bẩn việc mệt đều giao cho vợ làm.]

Thẩm Vân thấy không có ai trả lời, lên lầu mở cửa ra xem thì thấy Khương Mạt nằm ngủ trên giường.

Anh không lên tiếng, lặng lẽ xuống nhà, trở lại nhà bếp, không nói một câu, cầm dao chặt lên, một phát chặt đứt đầu cá chình.

Cá chình vẫn đang vùng vẫy, máu tươi bắn tứ phía.

Lý Vưu Gia và Chu Vận Hàm đứng bên cạnh đều kêu lên kinh hãi, vội vàng tránh ra xa.

Thẩm Vân không cách nào trách được, anh phải giữ cá, tách tách, máu tươi bắn lên mặt anh, rất tanh.

Anh nhắm mắt lại, đợi đến khi cá chình không còn động đậy nữa mới thở phào một hơi mở mắt ra.

[Đệch! Hung tàn!]

[....Nghiêm trọng hoài nghi vừa rồi Thẩm Tổng gọi vợ là muốn làm nũng.]

[Giống như con gái ở bên cạnh bạn trai vĩnh viễn không mở được nắp chai sao?]

[Con mẹ nó….Thẩm Tổng nhặt lại vòng sáng tổng tài bá đạo của anh đi, vỡ nát thành bã hết rồi...]

Lý Vưu Gia nơm nớp lo sợ: “Anh Thẩm….kính của anh bị bẩn rồi.”

Bên trên bắn lên mấy giọt máu liền.

Thẩm Vân quay đầu, lúc này mới phát hiện mấy vết đỏ trong tầm nhìn.

Lý Vưu Gia: “Để em tháo xuống lau giúp anh.”

Thẩm Vân: “Cảm ơn.”

Lý Vưu Gia bước đến giúp anh tháo kính xuống, dùng nước xối rửa sạch sẽ, sau đó dùng khăn giấy lau.

Sờ cảm giác không đúng lắm, cậu ta hỏi: “Anh Thẩm, đây là kính không độ sao?”

Thẩm Vân ho một tiếng, ậm ờ nói: “Số độ thấp.”

Thật sao?



Lý Vưu Gia thử sờ lên kính của mình, sụp đổ nói: “Đây chính kính không độ mà.”

Mặt Thẩm Vân nóng lên, quay lưng lại giả vờ giả vịt bắt đầu xào thức ăn.

Hay là làm món cá chình nướng hành nhỉ?

Lý Vưu Gia chỉ Thẩm Vân đột nhiên nói: “Ha ha ha, tai anh Thẩm đỏ lên hết rồi này.”

Nhân viên đi theo quay phim cực kì chuyên nghiệp, lập tức nhắm chuẩn ống chính vào tai Thẩm Vân.

Da anh trắng, tai đỏ lên nhìn vô cùng rõ ràng.

[Ha ha ha, Thẩm Tổng đây là đang xấu hổ sao?]

[Lý Vưu Gia thật vô ý, rõ ràng Thẩm Tổng không muốn nói.]

[Xong rồi, vòng sáng tổng tài bá đạo của Thẩm Tổng triệt để biến mất rồi.]

[Tôi thật sự muốn biết Thẩm Tổng đang xấu hổ chuyện gì? Một cặp kính thôi mà.]

[Đàn ông bên ngoài lạnh lùng bên trong hoạt bát đều thích đeo kính không độ, đây có gì to tát chứ?]

Đợi lúc Thẩm Vân quay đầu lại, biểu tình trên mặt đã hồi phục lại dáng vẻ trấn định thường ngày, nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.

Anh thở dài nói: “Hồi lên cấp ba, Mạt Mạt nói tôi đeo kính nhìn đẹp trai, lúc đó chúng tôi vẫn chưa đến với nhau, tôi cũng có chút ngại nên lừa cô ấy tôi bị cận thị….”

Lý Vưu Gia: “Phụt! Vì thế nên anh đeo kính là để cho chị Mạt ngắm sao?!”

Thẩm Vân nhàn nhạt ừm một tiếng, một chút vẻ ngại ngùng cũng không có.

Lý Vưu Gia: “Không phải đến bây giờ chị Mạt vẫn không biết anh không bị cận thị đấy chứ?”

Thẩm Vân lại nhàn nhạt ừm một tiếng, thần thái càng bình tĩnh hơn.

Lý Vưu Gia: “........”

[Aaaaaa, tôi điên mất, nội tâm anh rể cũng quá nóng bỏng rồi đi!]

[Tôi ghen tị chết mất, cái đệch, tại sao tôi lại nghĩ không thông mà nhấn vào chương trình trực tiếp này chứ?]

[Nhân viên S&M, quả thật boss chưa từng đeo kính ở công ty.]

[Mẹ ơi tôi đi chết đây, đừng ai cứu tôi, tôi thật sự điên rồi.]

[Ha ha ha lặng lẽ làm đỏm mười mấy năm, vừa lên tiết mục liền bị lộ tẩy, Lý thiếu gia làm đẹp lắm!]

[Cố ý thể hiện đi? Nếu thật sự không muốn nói, rõ ràng có thể không trả lời câu hỏi của Lý Vưu Gia mà.]

[Đằng trước bị đần sao? Cậu tưởng Khương Mạt không biết tự xem video phát trực tiếp à? Cô ấy vừa xem Thẩm Tổng đeo kính không độ còn có gì mà không hiểu?]

[Bỏ đi, đừng đánh giá cao IQ của anti fans, bọn họ nghĩ thông được mới lạ đấy.]

Thẩm Vân: “Vì thế tí nữa cơm tối cậu tự mình làm đi, đừng đến tìm tôi.”

Lý Vưu Gia: “......! Đừng mà anh Thẩm, đã nói là anh dạy em rồi mà.”

Thẩm Vân nhếch mép cười: “Đấy là trước khi cậu nhiều chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.