Ngày hôm sau Thẩm Vân cũng không thấy Khương Mạt đến tìm cậu chơi.
Cậu đăng nhập vào trò chơi, nhìn thấy bạn bè duy nhất trong danh sách bạn bè, ảnh đại diện xám xịt, Vương Tước, đang offline.
Cậu để máy tính mở, lấy sách ra đọc.
Từ khi quyết định rời khỏi Thẩm gia thì cậu đã hiểu nếu bản thân không nỗ lực, sau này cậu sẽ không là gì cả, lẽ nào….
Nhớ lại ngày cậu kéo vali rời khỏi nhà họ Thẩm, Khương Mạt đạp xe đến giúp cậu chuyển nhà.
Hai người mệt đến mức mồ hôi ướt khắp người, cô nằm trên sô pha nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh, nói với cậu: “Thẩm Vân, cậu đừng lo, cùng lắm thì sau này tớ kiếm tiền nuôi cậu.”
Khoé miệng cậu khẽ cong lên, một giây sau lại mím chặt.
Cậu là đàn ông, lẽ nào sau này thật sự phải để cô nuôi sao?
Hơn nữa…..
Nghĩ đến người đàn ông thần bí kia, ngón tay cậu miết quyển sách đến trắng bệch, đến lúc đó cô có tình nguyện nuôi cậu nữa hay không còn khó nói.
Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng nhắc nhở bạn bè online, cậu vứt sách sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho bạn học cấp ba: “Alo, Hà Bân phải không?”
_ _
“Em đi tham gia họp lớp, tối sẽ về, anh ở nhà một mình nhất định phải cẩn thận đấy nhé.” Khương Mạt đứng trước cửa, không yên tâm dặn dò.
Thẩm Vân có chút buồn cười: “Khương Mạt Mạt, anh là người trưởng thành, em đó, phải chú ý an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-the-toi-bi-xuyen-qua/2965162/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.