Áo trắng như tuyết, thanh nhã như gió.
Ấn tượng đầu tiên khi Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy Bách Lý Ngọc, cho dù chưa nhìn thấy khuôn mặt bên dưới chiếc mặt nạ kia, một thân tao nhã này cũng đủ để khiến người ta xiêu lòng.
Sững sờ, ngẩn người sững sờ theo dõi hắn lướt vùn vụt tới, hô hấp ngừng lại rồi, trong lòng có luồng sắc tâm mãnh liệt, muốn lột trần chiếc mặt nạ trên mặt hắn, xem bên dưới mặt nạ cất giấu dung nhan làm thế gian chao đảo đến mức nào.
Bỗng nhiên, trong đầu xông ra thông tin về Bách Lý Ngọc, đệ tử quan môn (học trò theo nghiệp quan) của Vô Nhai Lão nhân, dung mạo làm người đời kinh sợ, tài năng chấn động thiên hạ, danh tiếng vang xa bốn nước, được gọi là ‘Song công tử’. Một năm trước tiếp nhận mệnh lệnh của sư phụ tới Tuyết Lâm quốc vào triều làm quan, ngắn ngủn trong ba tháng liền ngồi lên ghế Thừa Tướng, được người đời theo đuổi tâng bốc.
Đáng tiếc, không bao lâu sau, một cơn đại hỏa hoạn, thiếu chút nữa khiến hắn mất mạng trong biển lửa, dung mạo đang lúc như tiên như yêu tinh, một đêm biến thành mặt quỷ người người e ngại.
Tính cách biến ảo vô thường, trong lúc cười nói có thể diệt cả nhà người ta, trong quý phủ mỹ Cơ vô số, danh tiếng so sánh với “nàng” còn thối hơn.
Trong lòng tiếc hận, cũng khó trách tính tình lại như thế, không có người nào chịu được đả kích như vậy, thật đáng tiếc cho khuôn mặt ấy!
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhớ lại cái câu nói kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/6384/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.