Ai có thể nói cho nàng biết đây là ai vậy? Vì sao khuôn mặt lại có năm sáu phần tương tự với nàng?
Nếu không phải người kia gầy gò chỉ còn da bọc xương thì nàng còn tưởng rằng bọn chúng đã bắt mẫu hậu của nàng nhốt vào trong sơn động cho đến chết.
“Bà… Bà là ai?” Nam Cung Đệ run rẩy hỏi, chẳng lẽ là vì đang ở trong trận pháp nên nàng bị sinh ra ảo giác ư?
Lão phu nhân nhìn thấy dung mạo tươi đẹp kia, thoáng chốc sắc mặt liền thay đổi khôn lường, cuối cùng bà nở nụ cười vui mừng, nhưng mới cười được vài tiếng đã lại khóc lóc đau buồn.
Nam Cung Đệ đứng ngây như gỗ nhìn lão phu nhân vừa cười vừa khóc, suy đoán xem giữa mình và bà ấy có quan hệ như thế nào.
Bà bị nhốt hơn ba mươi năm, ngoài lớp da mặt thì tất cả đều giống như một lão phụ bảy tám chục tuổi. Trong đầu nàng mơ hồ nảy ra một ý nghĩ bà ấy chính là ngoại tổ mẫu của mình nhưng ngay lập tức nàng bèn đập tan ý nghĩ này. Mẫu hậu nói vì cứu bà nên ngoại tổ mẫu đã rơi xuống vách núi chết rồi, làm gì có chuyện bị trói ở đây được?
Lẽ nào đã được người trong bộ lạc cứu sống?
“Con nghĩ không sai, lão bà còn chưa chết, làm sao bọn họ có thể để cho ta chết chứ?” Lão phu nhân thu lại hết cảm xúc đau buồn, mỉm cười chăm chú nhìn Nam Cung Đệ rồi nói: “Hài tử của Diên Nhi thật xinh đẹp, cái đám chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779564/quyen-02-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.