Trong Cung Trường Nhạc, Nam Cung Đệ lười biếng ngồi trước bàn, khuỷu tay để trên mặt bàn, bàn tay chống cằm, yên lặng lắng nghe Nam Cung Hi ngâm nga kinh thi.
Giọng trẻ con non nớt giống như tiếng chim sẻ vui đùa rộn rã mỗi độ xuân về, líu rít hát ca, khiến cho mí mắt Nam Cung Đệ trĩu nặng, khép mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…
“Nương!” Nam Cung Hi đọc thuộc đoạn tiếp theo, ngước mắt định nhìn xem mẫu thân có vừa lòng hay không, kết quả lại tức giận đến nỗi người bạn nhỏ chỉ muốn ném bay cuốn sách đi.
Nam Cung Hi uất ức chu cái miệng nhỏ lên, bước đến bên cạnh Nam Cung Đệ rồi kéo ống tay áo của nàng hô lên: “Nương…”
Nam Cung Đệ mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của nhi tử nhà mình, nàng lẩm bẩm nói: “Học thuộc hết rồi?”
“Nương, người không ngủ được nên mới để cho Hi Nhi đọc thơ cho người ngủ ngon phải không?” Nam Cung Hi không vừa lòng, kéo tay áo Nam Cung Đệ ra, không biết đây là lần thứ mấy rồi.
Nam Cung Đệ hậm hực hờn dỗi mà ngồi thẳng người dậy, thầm oán trách: Ai bảo đêm qua con vứt bỏ lão nương?
“Là nương kiểm tra bài tập của con, xem có phải vì ham chơi mà bỏ bê hay không, với lại kiểm tra xem năng lực ứng biến và theo dõi của con. Có điều cái này thì con không vượt qua được, đến tận lúc con đọc xong rồi mới phát hiện nương đang ngủ gật.”
Nam Cung Hi mất hứng bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779550/quyen-02-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.