Editor: linglink
"Không được." Nam Cung Đệ buồn rầu nói, đã chịu đựng được ba năm, không thể cứ từ bỏ vào thời điểm mấu chốt như vậy được. "Ngài đã chọn xong thầy dạy cho Hi Nhi chưa?"
Trong lòng nàng có chút lo lắng, quả thực gương mặt của Hi Nhi và Quân Mặc U giống nhau như được đúc từ một cái khuôn ra, người nào mà không nhận ra Hi Nhi chứ?
Nam Cung Đệ có chút nhức đầu, chẳng phải mọi người thường nói nhi tử giống mẫu thân, nữ nhi giống phụ thân sao?
Nếu như giống nàng thì ít phiền toái hơn, người biết nàng rất ít, khoảng thời gian đó nàng luôn ở trong cung, rất ít khi lộ mặt, huống chi là ở Bắc Nguyên xa xôi này?
"Nàng yên tâm, lão nhân Hộ Ưu đã vào phủ, sẽ tận tâm dạy Hi Nhi." Dường như Thủy Dật hiểu được nỗi lo lắng của Nam Cung Đệ, hắn cười hiền hòa: "Nhưng ông ấy là sư phụ của nàng." Dường như câu nói của hắn lộ ra một chút chua xót.
Nam Cung Đệ mỉm cười, nàng chưa từng nghĩ câu nói bừa lúc trước của mình bị Phó Thiển Hà vô tình xuyên tạc, rồi sau đó nàng ta không tin, nên đã sai người đi thăm dò, không ngờ bị truyền đến tai lão nhân Hộ Ưu, nàng cảm thấy đây là một loại duyên phận, chẳng những hóa giải sự quấy phá của Phó Thiển Hà lúc tế thần, sau đó lão nhân Hộ Ưu còn cứu nàng, thậm chí để cho nàng bái sư.
Chiếc bánh nóng từ trên trời rơi xuống, đụng trúng người làm cho nàng choáng váng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779508/quyen-02-chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.