Editor: linglink
"Huynh. . . Hết giận rồi?"
Bách Lý Ngọc mím môi không nói, hắn đặt tay lên mạch đập của Thủy Khanh Y, mạch đập yếu ớt, đúng là không được nghỉ ngơi tử tế, dẫn đến lo âu, trong lòng hắn cũng hơi mất mát, nghe thấy lời mô tả của nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên vui mừng, quả thực hắn đã cho rằng nàng mang thai.
"Ta sai rồi." Thủy Khanh Y ủ rũ cúi đầu, vậy là nàng đã biết được lòng dạ của nam nhân này sắt đá bao nhiêu, nếu như lần này thân thể của nàng không khó chịu, thì không biết còn chiến tranh lạnh bao lâu.
"Ta không muốn lo lắng, sợ hãi." Nửa tháng qua, lần đầu tiên Bách Lý Ngọc mở miệng nói chuyện với Thủy Khanh Y, mấy ngày gần đây, mỗi lần hắn đều mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy nàng máu me đầy người, trôi lơ lửng ở trong hồ sen, giật mình tỉnh lại, khắp người hắn toát mồ hôi lạnh, chỉ có ôm nàng thật chặt, mới có thể xóa tan cơn ác mộng làm cho hắn khiếp sợ.
"Sẽ không tùy hứng nữa, nếu lần sau tái phạm, tùy huynh trừng trị, cho dù huynh bỏ đi, trừng phạt ta mười năm, năm năm không gặp ta cũng được." Thủy Khanh Y nhõng nhẽo ôm cánh tay của Bách Lý Ngọc, vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Ôm huynh thì sẽ không mệt nữa."
Bách Lý Ngọc bật cười, đây rốt cuộc là trừng phạt nàng hay là hành hạ hắn?
"Lần sau tái phạm, ta sẽ làm một cái lồng vàng tinh xảo, mang nàng trở về Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779486/quyen-02-chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.