Đau lòng mất đi ái nữ, bỗng chốc Phùng Vinh Quý già đi rất nhiều, khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn giống như ông lão bảy mươi tuổi, lưng còng xuống, không còn thần thái như thường ngày.
Nghe xong lời nói của Phó Cầm, trong lòng Phùng Vinh Quý giống như tro tàn dấy lên một ánh lửa nhỏ, hơi buông lỏng.
Mặc dù Thủy Khanh Y nằm lòng tất cả lời nói của Phó Cầm, vậy thì thế nào, nàng ta cũng là kẻ thù của Thiến Thiến, hôm nay, ông chỉ muốn lợi dụng Phó Cầm để đối phó Thủy Khanh Y và Hoàng hậu, đến lúc Hoàng thượng tức giận, Phó Cầm còn có thể yên ổn không?
"Nương nương, chuyện báo thù cho Thiến Thiến... Không làm phiền ngài." Trong lòng Phùng Vinh Quý biết, nếu lúc này ông đồng ý một tiếng, có chắc sau này Phó Cầm sẽ tươi cười với ông hay không? Chỉ cần đánh lừa Phó Cầm, mới có thể phát huy hiệu ứng tốt hơn.
"Cữu cữu, người một nhà sao nói hai lời? Năm đó, Cầm Nhi cũng là dựa vào sự giúp đỡ của cữu cữu mới có thể đứng vững ở hậu cung, hôm nay, Cầm Nhi có quyền thế vinh hoa, há có thể quên đại ân của cữu cữu? Cầm Nhi nhìn Thiến Thiến lớn lên, nghe thấy tin dữ của nó, cũng sinh lòng thương tiếc, Hoàng hậu thật không coi ai ra gì, không đặt Bổn cung và cữu cữu vào trong mắt, làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm được? Nếu làm như vậy, sau này nàng ta sẽ trèo lên trên đầu làm mưa làm gió." Lệnh Quý phi vừa buồn vừa than thở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779445/quyen-2-chuong-18-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.