Ánh chiều tà đỏ như máu, muôn thuở nhẹ nhõm, dãy núi liên miên chập chùng hòa cùng chân trời tạo thành một đường, đứng sừng sững bất diệt.
Nam Cung Thiển Trang đứng ở Lầu Chuông Trống, nàng đứng gần cửa sổ, nhìn mặt trời như bánh xe lửa đang dần dần biến mất ở trên đỉnh núi.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thán một hồi, Đế Vương giống như mặt trời hừng hực treo trên cao, chiếu khắp mặt đất bao la, soi rõ giang sơn, nhật nguyệt thay đổi, giống như thay vua đổi chúa, không có cảnh đẹp nào vĩnh viễn không rủ xuống, cũng không có vương triều nào hưng thịnh mà không suy yếu, ánh sáng cũng sẽ có chỗ tối, dưới hòa bình nhất định sẽ có âm thầm chém giết.
Thủy Minh Hách đã bày dã tâm ra ngoài ánh sáng, vì vậy hắn bắt đầu tuyên chiến, nghĩ đến thiếu niên đã từng tranh giành miếng thịt với nàng, cũng đã đứng ở phía đối lập như thế, vậy còn có thứ gì không thay đổi?
Nàng chìa tay ta, nhìn nửa mảnh giấy trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thở dài, không biết Thái Niệu hẹn nàng đến đây là để thương lượng chuyện gì?
Gió nhẹ thổi cuốn vạt váy của nàng, dung nhan như vẽ hơi mất kiên nhẫn, Thủy Khanh Y ước chừng đã đợi được nửa canh giờ, nhưng Thái Niệu còn chưa tới, là bị chuyện gì ngăn lại sao?
Nhưng vừa nghĩ tới Bách Lý Ngọc bắt gặp nàng cọ má Hách Liên Vũ, đến giờ nàng vẫn chưa giải thích, trong lòng sốt ruột, rối rắm, hắn có cho rằng thái độ nhận lỗi của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779428/quyen-2-chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.