Gió thu xào xạc, câylá điêu linh, cỏ úa ngút ngàn, một vầng đỏ rực kia chiếu sáng làm nổibật lên vùng đồng nội hoang vu, đầy sức sống mạnh mẽ.
Nam CungThiển Trang đưa bàn tay trắng nõn vén lên rèm xe, nhìn vào đôi con ngươi trong suốt kia giống như là được tẩy rửa qua nước, thoáng thấy qua mộtlàn sương mù phiền muộn mờ nhạt, có chút thẫn thờ, không hề nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo ra ngoài thành.
"Bắc Viên Thế tử. . ." - Nam Cung Thiển Trang cau mày, lời còn chưa xong đã bị cắt đứt.
"Bắc Viên Trần!" - Bắc Viên Trần nói bằng giọng ơ hờ mà kiên định, nhìn rõsự nghi hoặc trong đáy mắt của Nam Cung Thiển Trang, trong trẻo nói:"Hãy gọi tục danh của ta!"
Nam Cung Thiển Trang há miệng, thầmmắng A Hận đáng chết, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh vô ba, nói: "Bắc Viên Trần, hôm qua A Hận nói càn nói bậy, ngươi không cần để ý !"
Âm thầm suy đoán mục đích Bắc Viên Trần đuổi kịp, hắn không trở về Tuyết Lâm quốc, đồng hành cùng với cô đi Nam Chiếu làm chi ?
"Nàng thấy không được sao?" - Bắc Viên Trần cảm thấy khóe miệng có chút chuachát, siết chặt dây cương, mắt hơi khép lại, nhớ tới lời nói của A Hận,bất chợt mở mắt ra, có một nét thoải mái: "Ông ấy không nói bậy bạ, tachỉ không muốn bản thân sẽ phải tiếc nuối!"
Nam Cung Thiển Trangđau đầu nhức óc, cái tên Bách Lý Ngọc đó lúc rời đi đã căn dặn không cho phép cô quan hệ quá gần với gã con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-thau-quynh-phi-dem-dong-phong-huu-phu/2779380/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.