Cuối cùng thì chiếc xe cũng thoát khỏi trạng thái im lặng kéo dài.
Dường như Lý Cảnh Dục đang suy ngẫm xem "trừ tà" và Nhị hoàng huynh có liên quan gì đến nhau. Sau khi đặt hai thứ lên bàn cân để so sánh, nó giơ dải lụa trong tay lên.
"Vậy lát nữa phải..."
Ninh Như Thâm không nhịn được nữa, "Phải cất cái này đi."
Cậu vừa nói vừa cuộn tấm vải lại rồi nhét về đệm dưới ghế, không nhịn được quay sang nhìn Lý Vô Đình:
...Không ngờ anh lại là một bệ hạ như thế!
Lý Vô Đình, "..."
Lý Vô Đình váng đầu, muốn nói gì đó nhưng ngại có Lý Cảnh Dục ở đây nên đành phải ổn định tình hình trước, hắn trầm giọng:
"Cảnh Dục, đừng để Nhị hoàng huynh biết chuyện này."
Lý Cảnh Dục, "Vì sao ạ?"
Lý Vô Đình bặm môi, "Sợ huynh ấy không chịu nổi."
"Ồ... Vâng, hoành huynh."
Đức Toàn đứng trong góc, sắp khảm luôn người vào thành xe rồi.
Tất cả không nói gì nữa, xe ngựa chạy ra thành Nam.
Xe dừng lại, Lý Cảnh Dục sốt ruột nhảy xuống trước.
Chờ nó đi rồi, cuối cùng Ninh Như Thâm mới nhìn sang Lý Vô Đình bằng ánh mắt u ám. Cậu dần lấy lại bình tĩnh sau cú sốc và cảm giác xấu hổ ban đầu, bây giờ tâm trạng rất phức tạp, "Bệ hạ, ngài..."
Lý Vô Đình day trán, "Không phải trẫm."
Đức Toàn vội vã thỉnh tội, vỗ liên tục vào tay mình, "Là lỗi của nô tài, nô tài đã tiện tay để nó ở đó! Ôi trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702553/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.