Ninh Như Thâm nghe vậy thì run rẩy, suýt nữa quẳng thằng nhóc chân ngắn đi.
Đây là lời thì thầm của ác quỷ gì vậy!
Cậu gượng gạo, "Quần áo của thần bị dính mùi trầm hương."
Lý Cảnh Dục chớp mắt, "Sao quan bào của Ninh đại nhân lại dính mùi của trầm hương của hoàng h..." Một bàn tay lớn vươn ra bịt miệng nó lại, "Ư ư ư!"
Lý Vô Đình tiến lên một bước rồi cúi đầu, "Lý Cảnh Dục."
Hắn cảnh cáo đầy đủ cả họ tên, cuối cùng thì Lý Cảnh Dục cũng biết sợ, ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay của Ninh Như Thâm rồi cúi đầu nhận lỗi, "Thần đệ biết sai rồi."
Lý Vô Đình quay lại, thấy Đức Toàn đang cười toe toét.
Đức Toàn lập tức ngậm hàm răng trắng bóng lại, nói một cách rất hiểu ý: "Nô tài sẽ dẫn tiểu điện hạ tới thiện đường."
Lý Cảnh Dục tung tăng hai cái chân ngắn đi theo sau Đức Toàn.
Ninh Như Thâm vẫn còn thấy nóng nực một cách kỳ lạ, cậu cúi đầu tự ngửi áo mình, "Rõ ràng là thần đã thông gió rồi mà..."
Lúc ngoái đầu lại, cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài.
Xương quai xanh xinh đẹp chuyển động theo động tác của cậu, thoáng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt ấm áp.
Lý Vô Đình đứng ngay trước mặt cậu, hắn gõ tay xuống mặt bàn, "Sao vậy, cảm thấy mùi trầm hương của trẫm không thơm?"
Ninh Như Thâm suýt thì sái cổ:
Thơm hay không thơm là vấn đề à?
Cậu mím môi, "Thơm lắm ạ, thần sắp không chịu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702542/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.