Bên trong lều bỗng chìm vào im lặng.
Một lát sau, "...Chen chúc?"
Lý Vô Đình ngẩng lên, chậm rãi nhìn sang Hoắc Miễn, "Chen chúc gần đến mức nào?"
Hoắc Miễn tự dưng thấy cổ hơi rét, "Ờ... vừa đủ để trở mình?" Hắn vừa nói vừa khua tay miêu tả.
Ninh Như Thâm nhìn mà run rẩy: Đừng miêu tả nữa.
Cậu cảm thấy choáng váng: Chen chúc là chuyện không thể nào, bất kể là vì... Lý Vô Đình hay là vì thân thể thỉnh thoảng lại mất đi sự trong trắng của cậu.
Nhưng cậu phải từ chối lời đề nghị này thế nào để không mất thể diện đây?
Có phương pháp nào vẹn toàn đôi bên không...
Đang mải nghĩ, bỗng dưng cậu nghe thấy Lý Vô Đình lạnh nhạt lên tiếng, "Hoắc Tướng quân cầm quân vất vả, sao lại phải chịu uất ức như vậy..."
Từng câu từng chữ đều tỏ ra quan tâm nhưng thấp thoáng vẫn thấy cảm giác rét lạnh.
Hoắc Miễn nghe mà rùng mình, thử thăm dò thánh ý, "Vậy ý của bệ hạ là...?"
"Ninh khanh..." Lý Vô Đình cất tiếng gọi, vẻ mặt hắn vẫn trầm lặng vững vàng nhưng vành tai dường như phản chiếu ánh lửa và hơi đỏ lên, "Quay về phục vụ Ngự tiền. Lều chủ tướng rất rộng, có thể đặt thêm một chiếc giường và một bình phong."
Ninh Như Thâm nghe vậy thì chấn động:
Ý hắn là sao, Lý Vô Đình muốn cùng cậu... ngủ chung một lều?
Lúc trước hai người cách xa nhau mà cậu còn mơ thế này thế nọ rồi, bây giờ ở chung với nhau thì phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-that-la-yeu-duoi/2702489/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.