Chương trước
Chương sau
Hai người ở phía sau chiếc lều ngang nhiên bàn bạc.

Đầu Ninh Như Thâm nổ cái đùng! Cậu nắm chặt lấy áo choàng, máu toàn thân nóng lên:

Cuối cùng... cuối cùng vẫn bị chim lợn!

Chim lợn cho người không nên được chim lợn nhất...

Cậu đứng run rẩy không trong gió.

Lý Vô Đình im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh dần dần xù lông lên, ngón tay nắm áo choàng cũng đỏ bừng rồi.

Tim hắn xao động, thế nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không thể nhẫn nhịn nổi khi nghe thấy tiếng của hai người kia:

"Lăn ra đây ngay cho trẫm!"

Giọng nói nghiêm khắc như sét đánh ngang trời, ha bóng người phía sau chiếc lều giật nảy cả mình. Sau một khoảng lặng, hai người lần lượt đi ra:

"...Bệ, bệ hạ!"

Có lẽ không ngờ rằng sẽ bị bắt quả tang nên cả hai người đều vô cùng sợ hãi. Đức Toàn dập đầu bộp bộp xuống đất:

"Bệ hạ tha mạng, nô tài đáng chết! Nô tài bị mộng du!"

Lý Ứng Đường tỉnh táo lại từ cảm giác kinh sợ, hắn nhìn hai người một cách ngờ vực, ánh mắt tập trung vào Ninh Như Thâm...

Đêm hôm khuya khoắt, xung quanh không có bóng người.

Ninh Như Thâm được Lý Vô Đình che chắn, thậm chí còn đang mặc áo choàng của Lý Vô Đình, mặt mày đỏ bừng lên. Gió nhẹ thoảng qua, thấp thoáng nhìn thấy lớp áo trong màu trắng.

Hiên Vương không sợ chết, tro tàn tiếp tục cháy: Ố ố ố!

"..."

Ánh mắt sắc lẹm lườm hắn.

Lý Vô Đình gằn giọng, "Trẫm quá khoan dung với các ngươi rồi. Các ngươi có biết nội thị Ngự tiền lén kết giao với thân vương là tội gì không!"

Lý Ứng Đường run rẩy, đốm lửa tàn tắt ngúm hoàn toàn. Hắn và Đức Toàn bắt đầu khóc lóc, không hề "chịu trách nhiệm" như lời nói trước đó:

"Hu hu hu..."

Lý Vô Đình thấy tiếng hu hu của hai người thật là phiền phức.

Hắn cúi đầu đỡ trán, sau đó nói: "Được rồi, mau biến về đi! Biến về doanh trại, biến về Giang Nam!"

Lý Ứng Đường tìm được đường sống, vội vàng chạy đi.

Đức Toàn đang định chuồn thì bị gọi lại bằng giọng nói lạnh lùng, "Nếu thể lực thừa thãi như vậy thì mau quay về canh đêm."

Đức Toàn mũi dãi tùm lum, "Cảm tạ ân điển của bệ hạ!"

Hắn nói xong thì lại hỏi, "...Bây giờ ấy ạ?"

Lý Vô Đình khựng lại, quay đầu hỏi, "Tiếp tục đi dạo nữa không?"

Ninh Như Thâm đỏ bừng tai, cậu vuốt ngực để hít thở thật sâu, "Về... về thôi."

Nếu còn chưa về, cậu sợ mọi chuyện sẽ bị đồn thành "đi cùng Lý Vô Đình cả đêm không về", "được bọc trong áo choàng để đưa về".

Lý Vô Đình đồng ý, "Được."

Sau một màn lộn xộn, Ninh Như Thâm hoàn toàn không còn thấy nóng nữa.

Khi quay về lều chủ tướng, cậu thiếp đi rất nhanh.

Có điều trong lúc mơ màng, bấy giờ cậu mới phát hiện ra:

Lúc vừa bước ra khỏi lều, cái áo choàng của Lý Vô Đình chạy sang người cậu kiểu gì mà tự nhiên thế nhỉ?

- --



Ngày hôm sau tỉnh dậy dùng bữa sáng.

Ninh Như Thâm lấy đồ ăn xong, tiếp tục ngồi bên cạnh Lý Vô Đình như thường lệ.

Có lẽ vì chuyện "ngang nhiên bàn bạc" ngày hôm qua đã bị bại lộ, lúc này Đức Toàn cúp đuôi đứng bên cạnh, Hiên Vương bưng bát bát canh ngồi đối diện hai người.

Hắn không nói gì nhiều, nhưng cứ uống được vài hớp cạnh thì không nhịn được phát ra vài tiếng: "Hờ...hờ...!"

Ninh Như Thâm bóp nát bánh mì trong tay.

...Ngứa tay quá, muốn đánh người.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên Lý Vô Đình bình thản lên tiếng ra lệnh cho Hoắc Miễn, "Tối nay ngươi hãy trói Hiên Vương ở trên giường đi."

Lý Ứng Đường giật mình nấc cụt một cái.

Hoắc Miễn nghe vậy thì chấn động, trong đầu hiện ra tình tiết của quyển thoại bản bị ép xem! Suýt nữa thì hắn lỡ miệng nói:

Trói giống như Đĩnh Quân trói Ninh Lang sao?

Lát sau, Hoắc Miễn cố gắng bình tĩnh đáp, "Vâng, bệ hạ."

Ninh Như Thâm thấy vẻ mặt hắn rất khác thường, lén ghé vào gần rồi hỏi, "Ngươi làm sao thế?"

Khuôn mặt cậu đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, Hoắc Miễn cứ nhìn thấy Ninh Như Thâm là nhớ lại cánh cửa mở ra thế giới mới, suýt nữa thì không chống đỡ nổi. Hắn xua tay:

"Ngươi, ngươi đừng nói chuyện với ta."

Ninh Như Thâm:??? Cậu có tội tình gì?

- --

Dưới lệnh trừng phạt nghiêm khắc của Lý Vô Đình, cuối cùng thì Hiên Vương cũng an phận mấy ngày.

Ninh Như Thâm quay về với thế giới của người bình thường...

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng Hoắc Miễn đột nhiên tỏ ra giác ngộ, không biết đã được dẫn tới thế giới nào.

Cậu không hỏi nhiều, dứt khoát bỏ qua chuyện này.

Tối đó trước khi ngủ, Ninh Như Thâm uống thêm hai chén nước.

Đêm vừa buông xuống chưa bao lâu, cậu thức dậy vì buồn đi vệ sinh.

Ánh sáng hắt vào từ bên ngoài lều đủ để nhìn rõ khung cảnh xung quanh, dưới giường có đặt một chiếc bô nhỏ.

Nhưng nghĩ tới chuyện Lý Vô Đình ở ngay bên cạnh, cậu ngại không muốn dùng.

Cậu cũng chưa thấy Lý Vô Đình dùng nó bao giờ.

Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ một lát rồi vén chăn lên, chuẩn bị ra ngoài để đi vệ sinh.

Cậu vừa phát ra một tiếng động nhỏ thì tiếng nói của Lý Vô Đình đã vang lên ở phía sau bình phong, có vẻ như hắn mới tỉnh lại từ một giấc ngủ nông:

"Sao vậy?"

“...Thần đi vệ sinh.”

Phía sau bình phong im lặng một lát.

Lý Vô Đình không hỏi vì sao cậu phải ra ngoài, chỉ ngập ngừng rồi hỏi: “Có cần trẫm đi cùng không.”

“!” Ninh Như Thâm suýt nữa thì ném cả giày đi:

Đi cùng như thế nào cơ? Bọn họ cười cười nói nói đi ra khỏi lều, sau đó Lý Vô Đình đứng đợi ở cửa, chờ cậu đi vệ sinh xong thì lại cười cười nói nói quay trở về?

Cậu chậm rãi đáp, “Không cần đâu, bệ hạ.”

Phía sau bình phong vang lên một tiếng “ừ” nhẹ tênh.

Ninh Như Thâm khoác áo hẳn hoi, xỏ giày đi ra ngoài.

- --

Trong quân doanh vẫn đốt rất nhiều đuốc lửa, từng đội binh sĩ tuần tra đi ngang qua.

Cậu đi vệ sinh xong, trên đường về thì nhìn sang lều của Hoắc Miễn. Cậu tự dưng nghe thấy một tràng cười vui vẻ phơi phới phát ra từ chỗ đó:

“Hô ha ha ha....”

“Phụt hơ hơ hơ...”

Ninh Như Thâm dừng bước lại quay đầu nhìn:?

...Hai tên kia trúng tà sao?

Tiếng cười ấy khiến sống lưng cậu lạnh toát, vội vàng hít sâu rồi quay về lều.

Vào trong lều, xung quanh tối đen.

Dường như âm thanh kinh dị ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai Ninh Như Thâm, cậu hoảng hốt tới gần giường, bất cẩn đá vào bình phong, “Ư!”

Cậu đau đến mức co chân lên, vội vàng đưa tay ra vịn lấy bình phong.

Bên trong lập tức có động tĩnh, ngay sau đó Lý Vô Đình vội đi ra ngoài giữ lấy cánh tay cậu.

“Sao vậy?”

Trong bóng tối, thân hình trước mắt trở nên mơ hồ. Cậu chỉ cảm nhận được hơi thở nóng ấm khẽ lướt qua, bàn tay giữ lấy cậu nóng hầm hập và nắm rất chặt.

Ninh Như Thâm vô thức tựa vào hắn rồi nhảy lò cò, “Bị vấp chân.”

“...”

Cánh tay ấy khép lại rồi kéo cậu lên giường.

Ngọn nến bên cạnh được thắp sáng, ánh nến chiếu rọi xung quanh.

Ninh Như Thâm ngước mắt nhìn Lý Vô Đình đứng bên cạnh. Dưới ánh nến, thân hình hắn càng hiện rõ vai rộng thắt lưng hẹp. Lý Vô Đình thắp nến xong thì quay về ngồi xuống trước mặt cậu.



Ninh Như Thâm co chân lên, “Bệ hạ?”

“Đừng cử động.” Lý Vô Đình cúi đầu, nắm lấy cái chân đang rụt lại của cậu rồi kéo ra, “Để trẫm xem.”

Chân cậu được bàn tay thô ráp của hắn bao bọc.

Ninh Như Thâm run lên, đạp nhẹ vào đùi của Lý Vô Đình.

Bàn chân chạm vào đùi hắn vô cùng trắng trẻo, màu da như noãn ngọc dưới màu sắc của ánh nến. Ngón chân bị vấp đỏ bừng và rớm một chút máu.

Lý Vô Đình xoa nhẹ cho cậu, “Đau không?”

Ninh Như Thâm không đau lắm, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Cậu kéo chiếc chăn mỏng dưới người, nhìn cái long đùi mà cậu đang đạp chân vào, nuốt nước miếng nói:

“Bệ hạ, thế này không hợp phép tắc.”

“Ninh khanh còn biết đến phép tắc cơ à?" Lý Vô Đình rất ngạc nhiên.

“...” Ý gì đấy, cậu biết lễ độ phép tắc hơn Quản Phạm đấy nhé.

Ninh Như Thâm nhìn hắn với ánh mắt u ám, Lý Vô Đình cúi đầu nói: “Đâu phải là lần đầu tiên đạp chân lên đầu gối của trẫm nữa.”

Ký ức về buổi sáng ngày hôm ấy lại tràn về...

Ninh Như Thâm lập tức cuộn ngón chân lại, câu lấy bàn tay của Lý Vô Đình. Hắn hơi khựng lại, khẽ duỗi ngón chân cậu ra rồi gằn giọng: “Đừng căng lên như vậy.”

Động tác của hắn rất tiết chế, không hề mang cảm giác suồng sã.

Nhưng bàn tay và đùi của hắn thì lại nóng bừng, đặc biệt là phần cơ đùi dưới chân Ninh Như Thâm đã căng lên. Ninh Như Thâm chỉ cảm thấy như mình đang đặt chân lên một tảng đá vô cùng rắn chắc vậy.

Cậu nuốt nước miếng, hơi thở run rẩy, “Được rồi...”

Lý Vô Đình buông tay ra, lấy tấm chăn mỏng đắp lên đùi cậu, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại bất cẩn như vậy.”

Nhắc tới chuyện này, Ninh Như Thâm lại hít một hơi thật sâu:

“Bệ hạ, hình như thần thấy bách quỷ dạ hành.”

“...Đêm hôm khuya khoắt, nói lung tung gì vậy.”

“Thật mà.” Ninh Như Thâm hoảng hốt, thuật lại cảnh tượng vừa rồi một cách sinh động, “Chính là ở cái lều cũ của thần, kinh dị lắm.”

Lý Vô Đình im lặng một lát.

Cuối cùng, Lý Vô Đình khẽ bóp nhẹ gót chân trắng nõn của cậu trước khi đứng lên:

“Ngày mai trẫm sẽ đi bắt ma giúp khanh, ngủ đi.”

- --

Không biết Lý Vô Đình đã làm gì.

Khi Ninh Như Thâm gặp lại Hoắc Miễn và Hiên Vương, cậu thấy hai người đó đã cúp đuôi trở lại bình thường.

Có điều thỉnh thoảng họ lại giao tiếp bằng mắt, câu thông bằng tâm hồn, lặng lẽ mỉm cười với nhau đầy ăn ý.

“...”

Cậu còn chưa kịp giáo huấn thì lương thực từ Tây Phương đã tới Trường Tuy.

Lần này Trâu Mưu bận việc khác nên Ninh Như Thâm tự mình gọi một đội thân binh ra ngoài thành để kiểm kê lương thực.

Ra đến cổng thành, xe lương thực vẫn xếp hàng để chờ tới lượt như cũ.

Quan vận chuyển lương thực đứng ở trước cổng thành, người đó nuôi một bộ râu dê. Nhìn thấy cậu đi tới, ông ta giơ Ngư phù ra:

“Hạ quan phụ trách vận chuyển lương thảo từ Tây Phương.”

Ninh Như Thâm đọc: Đới Ổ Bình.

Cậu đáp lại một câu rồi bảo thân binh kiểm kê số lượng theo quy tắc cũ.

Từng chiếc xe xếp hàng để vào thành, thân binh ở cổng thành dùng cây giáo dài để chọc vào từng chiếc xe...

Vẻ mặt Đới Ổ Bình hơi khó chịu, “Đại nhân, ngài làm gì vậy?”

Ninh Như Thâm đáp “Kiểm tra xem có gian tế hay không.”

Đới Ổ Bình cười gượng, “Làm gì có ai ngu ngốc đến mức trốn vào trong xe lương thực...”

“Đừng nói nữa.” Ninh Như Thâm cảnh cáo, nói tiếp là sẽ phạm tội sỉ nhục hoàng thân quốc thích đấy.

Đới Ổ Bình không hiểu lắm, đang định hỏi tiếp thì có tiếng nói vang lên bên cạnh: “Ấy?”

Ninh Như Thâm quay đầu ra, cậu thấy một thân bình tỏ ra ngờ vực, “Sao thế?”

Thân binh nọ đáp: “Ninh đại nhân, cảm giác không đúng lắm.”

Ninh Như Thâm nổi lên nghi ngờ, lập tức ra lệnh cho cả đội dừng tay.

Các xe được bới ra, chỉ thấy lương thực bên trong lẫn lộn đất cát, thậm chí một số xe lương thực đã bị ẩm ướt hết.

Cậu sửng sốt, lập tức nổi giận đùng đùng.

“Đới đại nhân, chuyện này là sao?”

“Hả? Chuyện này...” Đới Ổ Bình không hoang mang chút nào, lại gần bẩm báo, “Tất cả lương thực được lấy ra từ trong kho, không tránh được việc nhầm lẫn. Trên đường lại gặp vài trận mưa, ít nhiều cũng bị dính ẩm.”

“Ít nhiều là bao nhiêu?”

Ninh Như Thâm tức tới nỗi bật cười, “Lương thực tới đây bằng đường thủy à?”

Đới Ổ Bình là quan viên địa phương, đã quen thói cường hào ác bá rồi.

Đới Ổ Bình thấy Ninh Như Thâm còn trẻ măng, dáng vẻ yếu không ra gió thì lập tức bê nguyên thói hách dịch quan trường ra, cướp lời lên tiếng trước:



“Bọn ta vất vả suốt chặng được để đưa lương thực tới cho các ngươi, vậy mà tới đây còn bị hoạnh họe đủ đường.”

“Đây là gạo thóc tốt nhất của toàn bộ người dân Tây Phương, hay là đại nhân chê, chỉ muốn ăn thóc sạch gạo thơm?”

Chỉ với dăm ba cậu mà ông ta đã chụp mũ cho Ninh Như Thâm.

Bầu không khí ở cổng thành trở nên căng thẳng, các binh lính thủ thành ở gần đó thấy tình hình không ổn, lập tức quay về quân doanh để báo cáo.

- --

Quân doanh, trong lều chủ tướng.

Lý Vô Đình đang nhíu mày sắp xếp sa bàn, Đức Toàn yên lặng đứng bên cạnh chờ lệnh.

Trong chiếc lều yên tĩnh không có tiếng động, vẻ mặt của đế vương rất tập trung.

Đúng lúc này, ngoài lều có tiếng lính thủ thành tới bẩm báo:

“Bệ hạ, đội kiểm kê lương thực ngoài thành xảy ra chuyện rồi!”

Tim Lý Vô Đình trùng xuống, hắn gọi người vào, “Có chuyện gì?”

Tên lính thủ thành đó quỳ xuống Ngự tiền, kể hết đầu đuôi mọi chuyện, “Chuyến lương thảo đó ước chừng chỉ sử dụng được sáu phần.”

Lý Vô Đình nhíu mày, như là đang kiềm chế cơn tức giận.

Ngón tay hắn gõ nhẹ xuống mép sa bàn, bật cười lạnh lùng, “Mấy tên quan viên địa phương ấy cậy ở nơi xa xôi, sắp coi mình thành vua một cõi riêng rồi. Dám giở trò dối trá với quân lương, nghĩ trẫm dễ bị lừa gạt đến vậy sao!”

Hắn dừng lại một lát rồi hỏi: “Y thì sao?”

Lính thủ thành nghe đến “y” thì hiểu ra rất nhanh: “Ninh đại nhân tranh luận một lúc lâu nhưng tên quan viên đó sống chết không chịu nhận, còn gây khó dễ cho Ninh đại nhân nữa!”

Đức Toàn lập tức mắng to, “Nhất định là tưởng rằng Ninh đại nhân dễ bị bắt nạt! Hầy, Ninh đại nhân yếu đuối mỏng manh biết nhường nào...”

Hắn vừa nói vừa nhìn đế vương đang nổi giận ở bên cạnh.

Lý Vô Đình mím môi lại, khuôn ngực phập phồng thở mạnh: “Dẫn trẫm ra đó.”

Thủ thành kinh ngạc đáp, “Vâng, bệ hạ!”

Tất cả cùng đi ra cổng thành.

Từ phía xa đã thấy một hàng xe lương thực bị chặn lại trước cổng thành, mọi người đứng quây thành vòng tròn.

Ánh mắt Lý Vô Đình trầm xuống, hắn rảo bước ra đó.

Tới gần rồi, tình hình ở cổng thành lọt hết vào tầm mắt. Tiếng nói chuyện ở phía trước vọng tới, bước chân hắn khựng lại.

Ninh Như Thâm đang đứng sau lưng một toán Định Viễn Quân, còn Định Viễn Quân thì cầm giáo mác trong tay chỉ thẳng vào cổ tên quan viên phụ trách vận chuyển:

“Dám đưa đống lương thực nát bấy này tới đây, ông đây đâm chết ngươi luôn!”

“Dám hung dữ với Ninh đại nhân, còn không mau xin lỗi!”

Đới Ổ Bình chưa từng thấy binh lính nào hung ác tàn bạo đến thế này, mũi giáo kề vào cổ, ông ta lập tức quỳ xuống van xin:

“Hóa ra là Ngự sử đại nhân, hạ quan mạo phạm rồi, hạ quan mạo phạm rồi!”

Định Viễn Quân chọc ông ta một phát: “Ngươi cố tình hù dọa Ninh đại nhân phải không!”

Đới Ổ Bình dập đầu xuống đất, “Hạ quan nào dám!”

Lý Vô Đình, “...”

- --------

Lời tác giả:

Ninh đại nhân: Thần yếu đuối quá à.

Lý Vô Đình (muốn nói lại thôi): Ừ.

Đới Ổ Bình: Hu hu hu Bắc Cương toàn là người gì ấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.