Hóng hớt suốt buổi chiều bên cung Thái hậu xong, Thần Thần cảm thấy suy nghĩ của mình về cuộc đời của Hoài Cảnh Đế đã thay đổi.
Mặt trời dần ngả về Tây, Thái hậu nhiệt tình giữ Thần Thần ở lại cung mình dùng bữa, sau khi Hoài Cảnh Đế biết tin này bèn chạy tới cung Tĩnh Tâm xin cơm.
Dường như đã lâu không gặp Hoài Cảnh Đế, Thái hậu vừa thấy y đã vờ trách: "Lâu lắm rồi không thấy Hoàng nhi tới ăn cơm với bà già này, hôm nay đúng là nhờ phúc của Trần bảo lâm."
Thần Thần dễ thẹn, nghe Thái hậu nói vậy thì thấy ngượng ngùng, Hoài Cảnh Đế vẫn cứ tỉnh bơ như không. Thực ra thì Thần Thần chưa từng thấy y không thản nhiên bao giờ.
"Nếu mẫu hậu thay đầu bếp cung Tĩnh Tâm thì có khi nhi thần sẽ tới đây dùng bữa với mẫu hậu thường xuyên đấy."
Trần Thần Thần: "..."
Bệnh Hoàng đế quả đúng là bệnh nan y mà.
Cùng lúc đó, đầu bếp trong cung Tĩnh Tâm chợt thấy rét căm căm mà hắt xì một cái.
Tối nay Hoài Cảnh Đế ăn rất ít, dường như chỉ đụng đũa cho có. Thần Thần cảm thấy Hoàng thượng có thể lớn đến chừng này quả không dễ dàng, nàng đột nhiên thấy hơi lo lắng, nếu Phương ngự trù mà không may quy tiên thì sau này chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ đói chết?
Phương ngự trù ở trong nhà bếp điện Thần Quang xa xôi cũng tự dưng thấy rét căm căm mà hắt xì một cái.
Cơm nước xong xuôi, Thái hậu kéo Hoài Cảnh Đế sang một bên thầm thì dặn dò gì đó. Tuy Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-than-ngu-kim-long/1791920/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.