Edit: peterpandreammate
Một giờ sau, Mộ Bắc Tầm từ bên trong đi ra, hai người định đánh xe trở lại Cục, đi được nửa đường, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Cúp máy xong, bỗng dưng anh nói: “Đến sân bay.”
“Hả? Ra sân bay?” – Cố Vãn Sênh thoáng sửng sốt, chẳng lẽ vụ án này cần đến sân bay?
“Được, giáo sư Mộ” – Cố Vãn Sênh đánh tay lái, chuyển hướng đến sân bay ở ngã tư tiếp theo.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Đến sân bay quốc tế, Cố Vãn Sênh cùng Mộ Bắc Tầm đứng ở bên ngoài, anh nhìn chăm chú vào cửa ra, dường như đang đợi ai đó.
Một lát sau, có hai người đi từ cửa ra, trong đó có một bà cụ tóc bạc trắng, chống gậy, thoạt nhìn đã hơn 70 tuổi.
Ở bên cạnh bà là một người phụ nữ trung niên, cả người toát lên vẻ trang trọng.
Mộ Bắc Tầm bước lên một bước, gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Thiếu gia.” – Người phụ nữ lễ phép cung kính chào to một tiếng, Mộ Bắc Tầm không đáp lại, nhàn nhạt nhìn bà một cái.
“Ừ.” – Thẩm Bích Hoa nghiêm mặt đáp lại, sau đó nhìn về phía Cố Vãn Sênh đang đứng bên cạnh Mộ Bắc Tầm, cau mày, đánh giá một lượt, ánh mắt toát ra vẻ khinh miệt: “Cô là ai?”
Mộ Bắc Tầm nghe vậy, ghé mắt nhìn thoáng qua Cố Vãn Sênh, cô hơi cúi đầu, tự giới thiệu: “Xin chào, cháu là trợ lý của giáo sư Mộ”
Nghe thế, vẻ khinh thường trong mắt Thẩm Bích Hoa mới phai nhạt một chút, bà ngoảnh về phía Mộ Bắc Tầm, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-tham-tsundere-cua-toi/171271/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.