Phu nhân Daisy cũng có suy nghĩ giống tôi, không đồng tình nói: “Cô bé ngốc, suy nghĩ này của em thật quá ngây thơ, không những ngây thơ mà còn ngu ngốc. Em yêu một người, nhưng lại định cưới người khác, đối với cả hai người họ đều quá bất công, mà bản thân em chọn người mình không yêu, cuối cùng cũng không được hạnh phúc. Mọi người đều nói chị vì tiền mới lấy John, nhưng nếu chị không yêu anh ấy, cũng sẽ không chấp thuận, nguyên nhân cuối cùng mà chị chọn John cũng là vì tình yêu. Sống cùng người mình không thích trong quãng thời gian dài là một loại đau khổ dày vò, điều này em phải tin ở chị.” “Đúng là em không yêu ngài Laurent, nhưng em cũng không nghĩ rằng mình yêu ngài Pence.” Anna bình tĩnh nói. “Đừng có nói với chị là em vẫn yêu ngài Carlos nhé.” Daisy hoảng hốt nói: “Ngài ấy đã đính hôn rồi đó.” “Lúc đầu em cũng tưởng mình yêu ngài Carlos, ngày ấy anh tuấn phong lưu, mỗi lần nhìn thấy tim em đều đập thình thịch. Nhưng sau khi nghe tin ngài ấy đính hôn, em cũng không thấy buồn phiền gì mấy, nếu thực sự là yêu, biết được chuyện đó không phải sẽ rất đau khổ sao? Nhưng em cũng chỉ tiếc nuối vài ngày là hết.” “Em cảm thấy tình yêu với em không quan trọng, cái em cần là một cuộc hôn nhân có thể khiến em an tâm, chứ không phải là một tình yêu oanh oanh liệt liệt, kinh động đất trời, ngài Laurent có thể mang lại cho em cảm giác an toàn này. Ngài ấy là người trọng thể diện, sẽ cố gắng giữ gìn thanh danh, hơn nữa tính tình đôn hậu, tác phong nghiêm nghị, lại rất thích em. Em tin rằng chỉ cần gả cho ngài ấy, nhất định có thể sống an an ổn ổn cả đời.” Anna nói. “Vậy ngài Pence thì sao? Em cảm thấy ngài ấy không thể đem đến cho em cảm giác an toàn?” “Ngài Pence là một người quá xuất sắc, cho dù là nhân cách hay địa vị xã hội, em cũng không xứng với ngài ấy. Ngài Pence cũng giống ngài Carlos, là người em chỉ có thể đứng từ dưới nhìn lên, em hâm mộ ngài ấy, nhưng không nắm chắc được. Ngài ấy từng có cuộc sống rất phong lưu, quen biết rất nhiều phụ nữ. Có lẽ ngài Pence cũng không hẳn là yêu em, chỉ là thấy em khác so với những phụ nữ bên cạnh, nên có chút hiếu kỳ, qua một thời gian cũng sẽ hết, đến lúc đó…” Anna không nói nữa, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Nắng hôm nay vô cùng rực rỡ, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương, tôi đem tất cả những lời của Anna nói cho Mike nghe. “Anna cho rằng cậu không thể đem đến cho cô bé cảm giác an toàn…” Tôi do dự nói. Mike dường như ngẩn cả người, cậu ta thẫn thờ một lúc lâu, mặt mũi tái nhợt. Tôi lo lắng khuyên: “Mike à, không nên như vậy.” “Phụ nữ, giống như hoa tươi, muôn hình muôn vẻ, đua nhau khoe sắc. Phụ nữ từng ở bên tôi rất nhiều, nhưng tôi biết, người tôi yêu chỉ có mình nàng.” Mike thất thần nói: “Tại sao nàng lại không tin tôi? Tại vì chuyện phong lưu ngày trước? Chẳng lẽ tôi thề cũng không được sao? Thề có Chúa, tôi yêu nàng, tôi sẽ đem đến cho nàng hạnh phúc.” “Mike, cô bé đã chấp thuận lời cầu hôn của ngài Laurent…” Tôi không thể giấu diếm thêm nữa. Mike rốt cuộc nở một nụ cười vô cùng khó coi, cậu ta nói: “Tiểu thư Anna tuy rằng bề ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm lại rất kiên cường, ý chí kiên định, sống lý trí khác hẳn những tiểu thư khác, có lẽ vì vậy tôi mới yêu nàng.” Cậu ta nhìn tôi: “Bạn của tôi, xin hãy bỏ qua cho dáng vẻ khó coi này, tôi thực sự chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như vậy, thứ cho tôi thất lễ, không thể tự mình chào tạm biệt tiểu thư Anna.” “Tạm biệt?” Tôi bất an nhìn cậu ta. “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ theo đuổi thứ gọi là tình yêu, nhưng vận mệnh lại trêu đùa, tôi không trách tiểu thư Anna, là tôi không đủ tốt, không thể khiến nàng cảm thấy an tâm. Nhưng tôi không thể ở lại đây, tôi sợ không khống chế được bản thân, nhất thời xúc động làm ra chuyện không hay, cho nên tôi muốn rời khỏi nước Anh, có lẽ sẽ đến Pháp ở một thời gian.” Mike nói. “Cậu…khi nào sẽ quay lại?” “Không biết, cõ lẽ rất nhanh, cũng có thể rất lâu, biết đâu được.” Cậu ta buồn bã nói. Khi tôi về đến nhà, thấy Anna đang ngồi ở ghế sô ha ngoài phòng khách. Cô bé thấy tôi về, vội vàng đứng dậy, khẩn trương nhìn tôi, nhưng lại không nói lời nào. “Mike nói, cậu ta chúc em hạnh phúc, sắp tới Mike sẽ sang Pháp một thời gian để thăm người thân.” Tôi nói. Anna chần chờ một lát rồi hỏi: “Ngài Pence vốn vị tha rộng lượng, ngài ấy sẽ tha thứ cho em, đúng không?” “Việc này không liên quan đến chuyện tha thứ hay không, đây là quyền quyết định của em, mọi người đều phải tôn trọng, kể cả Mike.” Tôi tiến tới, nắm lấy vai Anna, khiến cô bé phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Anna, em đã quyết định xong rồi đúng không?” “Đúng vậy, anh Adam, đây là quyết định của em, em tin ngài Laurent có thể mang đến hạnh phúc cho mình.” Anna nói. Vài ngày sau, tại phòng làm việc của tôi, Laurent chính thức xin được phép kết hôn. Laurent là con của một vị mục sư, tuy không có đất đai, nhưng cha con hai người họ mỗi năm thu nhập cũng hơn 200 bảng Anh. Mục sư một phần phải dựa vào thanh danh để kiếm sống, cha con Laurent rất có tiếng tăm, nổi danh là cao thượng chính trực, nhận được sự tín nhiệm của nhiều giáo dân.
Cậu ta không cao lắm, tướng ta đôn hậu, người hơi mập, lúc nào cũng lộ ra nụ cười ngốc nghếch, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy an tâm. Tôi có thể hiểu được sự lựa chọn của Anna, người này không có khả năng làm ra những chuyện giống cha tôi, ngoài việc cậu ta có bề ngoài thật thà, địa vị xã hội của gia đình cũng buộc cậu ta phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nếu để người đời gièm pha, miếng cơm manh áo của cả nhà khó có thể bảo đảm. Chúng tôi quyết định Anna sẽ đem theo 500 bảng Anh của hồi môn, dự tính mùa hè năm nay cử hành hôn lễ. Từ ngày quyết định hôn sự, hôm nào ngài Laurent cũng đến nhà chúng tôi, cậu ta tuy nói năng không tốt, nhưng đối với Anna rất ân cần, thường xuyên tặng hoa và những món quà nhỏ, còn chủ động lấy lòng tôi. Tôi cũng ngày càng thích Laurent hơn, cậu ta là một người thành thật. Edward thầm châm chọc anh em chúng tôi: “Vị Laurent này nhìn qua thì có vẻ thật thà, nhưng lại khiến người khác cảm thấy cậu ta khờ khạo. Tôi thà để tiểu thư Anna cưới một người thông minh nhanh nhẹn, có dù có chút chuyện yêu đương bên ngoài, nhưng ít nhất thân là trụ cột gia đình, phải có khả năng bảo vệ vợ con của mình.” “Ngài Laurent đương nhiên có năng lực bảo vệ Anna, cậu ta là một vị mục sư đáng kính, gia đình gia giáo, tại sao cậu lại không vừa lòng? Không thể vì chúng ta là bạn của Mike, thiên vị Mike mà chê bai người khác.” Tôi tranh luận với hắn: “Cậu cũng từng bảo tôi thật thà, hiện tại tôi thấy lời này như đang xem thường tôi, cho rằng tôi không có khả năng bảo vệ gia đình.” “Tôi quả thực bội phục khả năng suy diễn của ngài Konstatin đây, có thể nắm được sơ hở trong lời nói của tôi mà cằn nhằn chẳng khác nào cô vợ nhỏ.” Hắn nói. “Giống cô vợ nhỏ? Cậu suốt ngày ghen tuông mù quáng theo tôi cãi nhau dây dưa không dứt mà cũng có tư cách nói lời này sao?” Edward nhếch môi nói: “Được thôi, tôi nguyện ý làm cô vợ nhỏ của em, đến lúc đó em cũng phải cưng chiều tôi như cưng chiều Anna. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn được em đối xử dịu dàng, như lúc em đối xử với Anna vậy.” Mặt của tôi bỗng chốc đỏ bừng, không hiểu tên này sao lại có thể mặt dày vô sỉ đến vậy. “Tôi như vậy đối với cậu còn chưa đủ dịu dàng sao? Cậu còn muốn thế nào nữa?” Tôi cúi mặt nói. “Tôi hy vọng em có thể đối đãi với tôi giống như với Anna, ngoan ngoãn nghe lời.” Hắn nói không biết ngượng. “Tôi chưa từng ngoan ngoãn nghe lời ai cả.” “Tiểu thư Anna sắp được gả đi, từ nay về sau em chỉ cần quan tâm mình tôi, chúng ta sẽ được ở chung nhiều hơn, em không vui sao?” Hắn ôm lấy tôi, thanh âm ôn hòa lưu luyến thì thầm bên tai. “Không, không vui.” Tôi xấu hổ nói. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn tôi chằm chằm, sau đó chậm rãi tới gần, môi áp mạnh lên môi tôi, hơi thở nóng rực phả lên trên mặt, hắn thấ giọng nỉ non nói: “Em quả thực chẳng dịu dàng chút nào, những lời này thực sự khiến tôi đau lòng muốn chết, em đối với Anna tận tâm thế nào, mà đối với tôi lại lạnh lùng như vậy…” “Cậu sẽ vì vậy mà không thích tôi nữa sao?” Tôi ôm hắn, đem toàn bộ cơ thể hai người dán chặt vào nhau. “Sao lại thế được, bởi tôi biết em nói ‘không’, có nghĩa là ‘có’, đúng không?” Ánh nến nhẹ nhang lay động, đêm nay chúng tôi vụng trộm gặp nhau trong phòng ngủ của Edward. Đã lâu không gần gũi, tôi cũng vô cùng nhớ hắn, được người yêu làm nũng bên cạnh, trái tim tôi như tan ra thành nước. Tôi mặc hắn đè mình lên giường, sau đó cởi bỏ quần áo của tôi. Tôi định chui vào chăn, hắn lại kéo hết ra, không màng đến sự phản đối của tôi, khiến tôi hoàn toàn trần truồng, thế vậy mà hắn một mảnh quần áo cũng chưa cởi. Hắn nhìn một lượt cơ thể tôi từ trên xuống dưới, hô hấ dồn dập, mặt mũi đỏ bừng. Cơ thể trần như nhộng khiến tôi vô cùng xấu hổ, tôi cuộn người lại, không dám nhìn hắn, bởi ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, chiếm hữu lấy cơ thể tôi cách triệt để. “Cậu…đừng nhìn tôi như vậy…” Tôi lấy gối che chắn bớt cơ thể rồi nói. Hắn không chút chần chừa giật phăng chiếc gối ném xuống đất, không chạm vào người tôi, mà cứ nhìn chằm chằm mãi. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Nói gì thì nói cũng nên mau chóng cởi quần áo, không thể chỉ cởi của một mình tôi như vậy…Cứ thế này thật xấu hổ, tôi cảm thấy cứ như đang bị hắn trêu đùa. Khiến tôi ngượng nhất là, dưới ánh nhìn của hắn, hạ thể tôi cứ từ từ cứng dần, thân thể cảm thấy vô cùng trống trải, chỉ muốn được hắn ôm ấp vuốt ve. “Đừng đùa giỡn với tôi nữa, nhanh lên một chút, tôi lạnh.” Tôi cầu xin.
“Đừng nóng vội, lát nữa tôi sẽ giúp thân thể em nóng lên.” Edward đứng dậy, mở tủ kéo ra một tấm gương lớn đặt trước giường, đối diện tôi. Thấy hắn thực sự kéo tấm gương đến, tôi bỗng cảm thấy đầu choáng mắt hoa: “Cậu…tôi không biết phải nói cậu thế nào nữa…” Hắn nắm lấy mắt cá chân tôi, từ đùi trong cắn dọc xuống, lúc mạnh lúc nhẹ, vô cùng ngứa ngáy. “A…a…” Hạ thân tôi chậm rãi dựng đứng, thân thể không nhịn được cọ sát lên giường. Vô thức nhìn qua, tôi nhìn thấy bản thân mình trong gường, mặt mũi ửng đỏ, hai mắt thất thần, một chân đưa lên cao, Edward đang ở giữa hai chân tôi… “Đừng, mau bỏ tấm gương ra chỗ khác, tôi không muốn nhìn.” Hình ảnh dâm dục này khiến tôi vô cùng giận dữ và xấu hổ, tôi run rẩy nhổm dậy đẩy hắn ra. Edward lại đè mạnh tôi xuống, xé rách quần áo trên người. Được cơ thể ấm áp ấy phủ lên, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ muốn ra sức ôm lấy, hấp thụ toàn bộ nhiệt lượng của Edward vào cơ thể mình. Edward cúi xuống ngực tôi, liếm nhẹ một bên đầu v*, sau đó dùng lực hút vào. Một tay xoa nắn đầu v* còn lại, còn một tay nắm lấy hạ thể tôi. “Ưm…a…” Tôi không kiềm được rên rỉ thành tiếng. Hai cơ thể quấn lấy nhau, phóng đãng triền miên không dứt. Tôi không dám nhìn vào tấm gương kia, đành phải quay đầu sang một bên. Nhưng Edward không định tha cho tôi, hắn ôm tôi ngồi dậy mặt đối mặt, bắt tôi mở rộng hai chân quấn lên lưng hắn, đồng thời ép tôi đối diện với tấm gương, nhìn dáng vẻ làm tình của chính mình. “Không được, việc này quá hạ lưu.” Tôi cự tuyệt nói. “Cho tôi tiến vào trong em đi, tôi sắp không chịu nổi rồi, mở rộng chân ra.” Hắn mạnh mẽ tách chân tôi sang hai bên, thứ to lớn của hắn đã sớm dựng đứng, vừa thẳng vừa cứng. Hắn muốn đem thứ đó đâm sâu vào cơ thể tôi, mặc dù việc này đã làm qua nhiều lần, nhưng tôi vẫn cảm thấy việc này vô cùng hạ lưu, tôi thậm chí còn không dám nhìn nơi gắn kết giữa hai người, cũng không dám chạm vào nơi ấy của hắn. Bởi vì chỉ cần tôi liếc mắt nhìn, hắn sẽ hưng phấ nđến nối làm tôi liên tục không ngưng nghỉ. Rốt cuộc hắn cũng ép được tôi làm chuyện ấy, hắn ôm mông tôi đưa lên đưa xuống, đồng thời di chuyển cơ thể ra ra vào vào, mỗi lần rút ra cắm vào đều kèm theo tiếng nước dâm mỹ. Hai tay tôi ôm vai hắn, chủ động phối hợp. Dục vọng hành hạ khiến tôi không một giây phút nào muốn buông hắn ra, hắn gặm lấy cổ và ngực tôi, sau đó cắn lấy một đầu v*, cạ cạ tới, cảm giác vừa nhột vừa đau khiến lửa dục trong tôi thêm mạnh mẽ, bên còn lại không được vỗ về, lại trống rỗng cực kỳ khó chịu. “Bên này…bên này cũng muốn…” Tôi nghe thấy âm thanh rên rỉ cầu xin của chính mình. Edward buông bên này ra tiếp tục gặm cắn bên còn lại, đầu v* vừa nãy bị hắn chọc phá giờ trở nên sưng đỏ, bóng loáng. Tôi đối diện với tấm gương, cho dù là bộ dáng mở rộng hai chân, hay hình ảnh hạ thân của hắn trong cơ thể tôi thong thả ra vào, tôi đều thấy rõ. Ban đầu vô cùng xấu hổ sợ hãi, nhưng tôi hoàn toàn bị khoái cảm và hưng phấn điều khiển, cùng hắn trầm luân. Tôi nhắm mắt lại nói: “Đều là lỗi của cậu, biến tôi thành như vậy.” Edward không nói gì, kéo chăn che lên người hai chúng tôi. Cuối đông, chúng tôi tham gia một buổi vũ hội cuối cùng ở London. Đợi sau khi vũ hội này kết thúc, chúng tôi sẽ trả lại căn nhà ở London, thu dọn hành lý trở về nhà. Anna và Laurent đã đính hôn, có thể cùng nhau xuất hiện tại vũ hội. Tuy nhiên, đêm nay đã được định trước là không yên bình, bởi vì tại đây chúng tôi gặp lại vài người quen. Chị gái và em trai khác mẹ của chúng tôi cũng tham gia vũ hội, bọn họ đều đem theo một bạn nhảy bên mình, ăn mặc trang điểm vô cùng lộng lẫy, khiến người ta phải chú ý. Elizabeth dường như vô cùng kinh ngạc khi thấy tôi và Anna. “Hai người sao lại ở đây!” Nàng ta vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt quét qua quét lại quần áo trang sức trên người chúng tôi, dường như không tin vào mắt mình, có lẽ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại chúng tôi ở nơi thế này. Tôi có thể hiểu được tâm trạng khiếp sợ của cô ta, cả nhà có lẽ đều cho rằng tôi đang làm một tay công chức quèn, sao có thể xuất hiện trong buổi dạ vũ của xã hội thượng lưu như vậy. Trong lòng tôi âm thầm cười cười, không định gặp lại họ quá nhiều, liền nói thẳng: “Nếu các người có thể đến, tại sao chúng tôi lại không? Tôi là một mục sư, có danh phận quý tộc đường đường chính chính, tôi hoàn toàn xứng đáng tới đây. Còn cô, chỉ là con riêng không danh phận, có tư cách gì xuất hiện tại nơi này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]