Tối nay thật là kỳ quái, Hỏa Tịch không bắt ta mài mực nữa.
Con người của ta chính là rất dễ bị ức hiếp, mài mực cho tên đáng ghét nàylâu như vậy, một ngày hắn không bảo ta mài mực thì ngày đó ta cảm thấykhông được thoải mái, cứ phán đoán rằng có lẽ hắn sẽ dùng cách khác đểtra tấn ta.
Điều này làm cho ta cảm thấy đến lo sợ bất an, nhìn Hỏa Tịch một thân y phục màu đen như ngọc đứng cạch cửa sổ thư phòng, ta bèn hỏi: “Này, tối naykhông cần mài mực nữa sao?”
Hỏa Tịch hơi quay đầu lại, liếc nhìn ta, tựa cười mà không cười, trêu tức:“Như thế nào, Lưu Cẩm lại siêng năng tự chủ động muốn mài mực à?”
Ta sờ sờ cái mũi, xoay người đi ra ngoài thư phòng, nói: “Ờ, xem như ta chưa từng nói gì hết là ngươi nghe nhầm thôi.”
“Lưu Cẩm ——”Hỏa Tịch đứng phía sau gọi vọng theo ta.
Ta mất hứng: “Nói, muốn thế nào đây.”
Hắn nhướng mày, thản nhiên nói: “Bản Quân muốn đi Yêu giới một chuyến.”
Ta không phải không thừa nhận, Hỏa Tịch không phải là một vị Hỏa thần amhiểu dỗ dành cho nữ tử vui vẻ, từ lúc ta vào Diễm Thải Cung của hắn tớinay, ngày qua ngày ức hiếp ta chọc ta tức giận, chưa bao giờ nói nửa câu khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái. Nhưng lúc này, tuy hắn vôtình nói ra, nhưng câu nói ấy lại khiến cho người ta động tâm, cứ thếkhiến ta trở tay không kịp.
Ta cười toe toét chép miệng, nói: “Ngươi nói ngươi muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160739/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.