Ta trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hỏa Tịch, không khỏi có chútnghi hoặc. Trước đây, khi còn ở Ma giới, ta thường xuyên nhìn thấy manam không để ý đến ý nguyện của ma nữ, mạnh mẽ cùng họ miệng đối miệnghôn môi, cuối cùng khiến ma nữ tự rơi lệ xấu hổ và giận dữ muốn chết.Vậy mà trông Hỏa Tịch bây giờ hoàn toàn không có vẻ gì xấu hổ và giậndữ. Chứ không phải là Tiên tộc bị khinh bạc không giống với Ma tộc chúng ta?
Điều này cũng không kỳ quái, dù sao khác biệt về địa lý tất dẫn đến khác biệt về văn hóa.
Suy nghĩ một lát, ta có chút suy sụp, buông Hỏa Tịch ra, thanh thanh cổ họng, nói: “Ta khinh bạc ngươi, sao ngươi không khóc?”
Thanh âm của Hỏa Tịch không biết vì sao trở nên có chút khàn khàn, nhìn ta nói: “Không cho người làm vậy với người khác.”
Ta quyết tâm rèn sắt khi còn nóng, chấp nhận lui một bước nhỏ: “Ta phải đeo Phược Linh Ngọc. Hoặc, không đeo cũng được, ngươi phải giúp ta chegiấu hơi thở. Bằng không, ta sẽ làm vậy với người khác.”
Hỏa Tịch nheo mắt, nói: “Lưu Cẩm, ngươi đang trốn tránh ai?”
Ta tức giận, gân cổ lên gào: “Ta đã nói đó là một con rắn nhỏ. HỏaTịch, rốt cuộc người có nghe hiểu lời ta nói hay không? Có phải còn muốn ta lại khinh bạc ngươi thêm một lần mới nhớ?”
Hỏa Tịch sờ sờ mũi, cúi đầu nói: “Lưu Cẩm, nếu ngươi còn dám xằng bậy,để ta không khống chế được bản thân, xem ta còn khách khí với ngươikhông?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160735/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.