Nghe hắn nói như thể ta có niềm vui mới liền chán hắn, rồi có ý định vứt bỏkẻ già trước tuổi là hắn vậy. Cái này khiến ta bỗng nhiên thấy mềm lòng.
Ta bèn lấy lòng hắn, nói: “Yên tâm, yên tâm. Ta cũng không quá vô tìnhvô nghĩa, cũng không thật sự vứt bỏ ngươi. Chờ ngươi hoàn thành đại sự,ta sẽ trở về.”
Hỏa Tịch híp mắt, đánh giá ta, từ chối phát biểu ý kiến.
Ta vội ưỡn ngực bổ sung một câu: “Ta nhất định vì ngươi thủ thân như ngọc.”
Hỏa Tịch giật giật khóe miệng, vẫn không nói gì.
Ta cảm thấy uể oải, lại nói: “Ta đây còn không phải là vì ngươi thôi ~Ngươi nhìn xem, ta không có bản lĩnh thật sự gì. Khi ngươi cùng Yêuvương đại chiến ba trăm hiệp, ta đâu thể đứng một bên khiến ngươi vướngtay vướng chân. Ta đây rõ ràng là vì ngươi nha!”
Hỏa Tịch lúc này mới bắt đầu nhàn nhã uống trà, nói: “Nếu là việc bảnquân phải làm, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng gây trở ngại. Việc này Lưu Cẩm không cần lo lắng!”
Ta ngập ngừng nói: “Làm sao có thể không lo lắng, ta lo lắng vô cùng.”
Đương nhiên, ta phải lo lắng cho bản thân mình chứ.
Hỏa Tịch nhíu nhíu mày, trêu tức nói: “Ngươi là một viên thủy châu thìlo lắng cái gì. Ngươi có thể gọi Huyền Vũ, đó là tử địch của Yêu vương,còn sợ nó ăn thịt ngươi sao? Lúc trước, khi bản quân trừ yêu, không phải ngươi làm được rất tốt sao? Giờ bản quân để ngươi đi giết Yêu vương.”
Ta suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160729/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.