Nghĩ đến việc sống cùng Yêu vương, ta thật không yên lòng. Từ trước tới giờ, Ma tộc chúng ta không qua lại với Yêu tộc cũng không có gì xích mích.Giờ nếu ta đắc tội Yêu vương, e là sẽ gây rắc rối. Nếu để phụ tôn biếtta gây họa, chắc chắn sẽ lôi ta về.
Nhưng tên Hỏa Tịch kia cứ liếc mắt nhìn ta không chỉ làm ta càng thêmkhông yên lòng mà còn tạo áp lực thật lớn. Hắn trông cậy ta thay hắngiết Yêu vương thật sao? Ôi tha cho ta đi. Ta đâu phải là kiểu người sẽlàm những chuyện như vậy. Giữa anh dũng hy sinh với ra sức giữ mạng, tavẫn hứng thú với cái sau hơn.
“Lại đây, rót rượu cho bản tôn!” Khi những kẻ nên hay không nên ở lạiđều đã đi hết, Yêu vương vừa dời bước trở về chỗ ngồi, thình lình nóimột câu như vậy.
Ta vội vàng bảo tên tiểu yêu đứng canh gác bên cạnh: “Đại vương cácngươi kêu ngươi đi rót rượu, ngươi còn lề mề đứng đây làm gì!”
Tiểu yêu bình tĩnh trợn mắt liếc ta, nói: “Người Đại vương gọi là ngươi.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn Yêu vương xác nhận xem rốt cuộc hắn gọi ta hay gọi tên tiểu yêu đứng bên cạnh.
Kết quả, Yêu vương cười tà mị, cười đến mức khiến ta choáng váng, nói:“Thế nào, ngươi không muốn hầu hạ bản tôn sao? Đúng là bản tôn gọi ngươi rót rượu đấy.”
Quả là vô lý! Ở Tiên giới, Hỏa Tịch có thể vênh mặt lên trời bắt ta hầu hạ là vì ta ăn của hắn, uống của hắn chứ cái tên Yêu vương rác rưởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160719/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.