Ta không trông cậy Hỏa Tịch thật sự nhảy ra cứu ta, không chừng hắn cònđang chờ ta giết Yêu vương xong trở lại báo tin vui cho hắn ấy chứ. Tuynhiên, tin vui này đã không còn, cũng không biết tin ta bị tên Yêu vương thần thú không biết xấu hổ này song tu truyền đến tai hắn có khiến hắnthoáng chút kinh hãi hay kinh ngạc gì không.
Thế nhưng ta vừa hô xong, một luồng khí nóng rực đã ập đến trước mặtkhiến da mặt ta nhanh chóng mất nước. Chỉ thấy cái tên Yêu vương mộtkhắc trước còn làm xằng làm bậy với ta giờ đã biến sắc, nhanh chóng mang theo ta lách mình nhảy ra xa.
Ta thở hắt một hơi, không còn sức chống mí mắt lên xem tình huống hiện tại. Thật khủng khiếp!
3 chiếc lông vũ màu đỏ cắm ngay đầu giường. Chiếc lông cực kỳ xinh đẹpvẫn còn khí nóng, vừa thấy đã biết không phải là lông gà lông vịt bìnhthường. Con gà ấy phải lẳng lơ đến mức nào mới mọc ra những chiếc lôngnhư vậy!
Ngay lúc này, tấm màn trướng bằng lụa mỏng bị vén lên, một giọng nóikhông nóng không lạnh vang lên khiến ta nước mắt tràn mi: “Ngươi dámchạm vào nàng lần nữa thử xem!”
Nếu là người bình thường, ta không dễ gì nước mắt tràn mi như vậy,người đang nói không phải Hỏa Tịch thì còn ai vào đây nữa?! Hắn sừngsững đứng đó, nghĩ đến hắn sắp cứu ta thoát khỏi nguy nan, ta liền cảmthấy hắn thật oai phong.
Ta vui mừng kêu to: “Hỏa Tịch ~ sao giờ ngươi mới đến?! Ngươi có hiểu không, chỉ chậm chút nữa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160710/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.