Ta ngoan cố nói: “Ai muốn chạy trốn?! Ta cũng không muốn!” Ta âm thầm thừa nhận là ta có chút ý tưởng chạy trốn.
“Vậy đừng đi.” Lan Hưu tha thiết nhìn ta.
Đôi mắt hắn long lanh nhìn ta khiến lòng ta mềm xuống. Ta nghĩ nếu talại trốn lần nữa, hắn sẽ đau lòng, ta không đành lòng khiến hắn đaulòng.
Ta bèn hỏi: “Vậy hắn làm sao bây giờ?”
Lan Hưu không hề nể tình chút nào: “Ma tộc sao có thể kết bạn với Tiêntộc, chết rồi thì thôi.” Hóa ra hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra Hỏa Tịch làTiên tộc.
Chết rồi thì thôi?! Ta tức giận: “Vậy sao ngươi không nói sớm! Nếu ngươi nói sớm, ta sẽ không triệu hồi các ngươi đến đây!”
Nếu là chết rồi thì thôi, ta việc gì phải uống phí sức triệu Ma tộc đến hỗ trợ, chỉ cần ném Hỏa Tịch lại rồi tự mình chạy trốn là được, đơngiản lại trực tiếp.
Lan Hưu nâng trán: “Vậy theo Lưu Cẩm thì phải làm gì bây giờ?”
Ta nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Vẫn là trước đưa hắn ra ngoài, dù sao hắn cũng cứu ta một mạng. Đừng sợ, ta sẽ không bỏ trốn, chờ đưa hắn vềTiên giới xong, ta liền trở về cùng ngươi thành hôn.”
Cuối cùng, Lan Hưu nghe theo ta, đồng ý để ta đưa Hỏa Tịch thoát khỏiYêu giới. Điều kiện tiên quyết là có hắn đi theo, xem ra trước mặt conrắn này, giá trị danh dự của ta đã bằng không. Trước khi đi, Lan Hưu còn phân phó các huynh đệ đánh những tên Yêu tộc muốn tìm chỗ chết kia tànphế, dọn dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160693/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.