Nụ cười nhợt nhạt của Lan Hưu hơi cứng lại: “Đau chỗ nào?”
Ta nói: “Chỗ nào cũng đau, nhất là thắt lưng càng đau.”
Lan Hưu nghe vậy, giang tay ra ôm ta vào lòng, một tay giúp ta xoa thắt lưng. Ta bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, ta và Lan Hưu cùng ngồi xuống ăn cơm. Lan Hưu đưa một bát canh rùađến trước mặt ta. Ta không nói hai lời lên bưng lên miệng.
Lan Hưu vừa nhìn ta uống vừa trêu chọc: “Uống nhiều canh rùa như vậy làm gì?”
Ta đem bát canh nặng nề đặt lên bàn, bên trong còn có xác một con rùa, ợ một cái, nói: “Bổ thận tráng dương!”
“Bổ thận?!”
“Ta xem bổ não thì có!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, ta vừa nhấc mí mắt liền thấy, không biếtphụ tôn đã ngồi trước bàn từ lúc nào, tay nhàn nhã gắp đồ ăn nhét vàomiệng! Ta vừa sợ vừa tức: “Phụ tôn định oán trách con không chừa lại một ít cho phụ tôn sao, rùa vương bát.”
Phụ tôn nheo mắt liếc ta, lại bắt đầu đằng đằng sát khí.
Ta bỗng thêm can đảm, giải thích một lần: “Con nói chính là rùa vương bát, con không chừa lại cho phụ tôn!”
Chắc là hiểu ý ta, phụ tôn sẽ không so đo với ta. Kỳ thật rốt cục ta có ýgì, chính ta còn không hiểu. Dù sao chỉ cần vừa thấy phụ tôn đang ănuống ngon lành, đầu ta sẽ không tự giác hiện ra ba chữ to – rùa vươngbát.
Lan Hưu là một con rắn dịu dàng, lúc ăn cơm hắn vẫn giúp ta gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160682/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.