Ta nhớ rõ ta yêu Lan Hưu, chuyện này không thể nghi ngờ, hơn nữa ta cũng không định thay lòng đổi dạ.
Mặc dù ta đã giải thích với Lan Hưu, một lần lại một lần, hắn vẫn giữ vẻmặt không tin ta. Cho đến khi ta ghé vào tai hắn lải nhải đến chín trămchín mươi chín lần “Lan Hưu, ta yêu ngươi”, hắn mới thỏa hiệp, miễncưỡng tin tưởng ta.
Đây chính là sự đối lập giữ việc danh dự của một người tụt xuống mà uy danh của người khác lại tăng cao nhanh chóng.
Nhưng về chuyện ta muốn lấy Băng Phách khỏi Ma giới để cứu Hỏa Tịch, hắn vẫnnhư cũ giữ vững trận địa, không chịu thả ta đi. Ta trái một câu “Lan Hưu là một xà nhân xinh đẹp ~” phải một câu “Lan Hưu là một xà nhân dịudàng ~” cũng không làm hắn rung động mảy may. Hắn ôm ta vào lòng, tagiãy không ra.
Sau ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, gào thét: “Lan Hưu, ngươi không cho ta đi chính là không yêu ta!”
Lan Hưu cũng không để ý: “Không yêu thì không yêu, dù sao nàng cũng nói nhiều lần rồi.”
Ta lập tức thay đổi câu khác: “Lan Hưu, ngươi không cho ta đi, ta sẽ không yêu ngươi nữa!”
“Câu này cũng nói nhiều lần rồi.”
Thấy hắn ôm ta đi vào trong điện, ngay tại thời khắc quan trọng, ta cái khóló cái khôn, ôm chầm lấy cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn. Quả thực chỉthoáng chốc, Lan Hữu liền ngây ngẩn cả ngươi, ta lập tức giãy khỏi vòngtay hắn, chạy cách xa hắn mấy trượng, nói: “Ta cho …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160642/chuong-67-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.