Hỏa Tịch không nói, chuyển người định dựa vào ta, ta rối rắm, vội vàng nhắm chặt hai mắt, ngửa về sau, kêu to: “Ngươi đừng lại đây! Ngươi lại đâyta sẽ tuyệt giao với ngươi!”
Nhưng mà, cùng với mùi hương thơm mát nhàn nhạt, tay hắn nhẹ nhàng xoa mặtta, nghe hắn cười nói: “Lưu Cẩm, vừa tỉnh lại đã có thể thấy ngươi, bảnquân rất vui. Đừng sợ, bản quân sẽ không bắt nạt ngươi.”
“Thật chứ?” Ta nghi ngờ mở to mắt.
Không nghĩ đến vừa mở mắt đã thấy ghê rợn. Ý cười dối trá trên mặt thằng nhãi này bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, cái tay đang xoa mặt ta đột nhiênchuyển thành cấu véo, cấu đến mức ta lập tức rơi nước mắt, hắn vẫn chưabỏ qua, tay kia cũng nắm mặt bên kia, ngắt nhéo!
Ta đột nhiên cảm thấy hai bên mặt có thể bị thằng nhãi này xé rách!
Hắn nghiến răng nghiến lợi cười: “Tay đánh bản quân, chân đá bản quân, răng cắn bản quân, tay nhéo bản quân, Lưu Cẩm thật có bản lĩnh!”
Ta vừa khóc vừa gào, hai tay quơ loạn trước ngực hắn, mắng: “Hỏa Tịch,ngươi quả là phát rồ mất tính người, thế mà dám lấy oán trả ơn người đãcứu mạng ngươi!”
“Không phải nàng còn cầm lược nhỏ giúp bản quân sửa sang dung nhan người chếtsao, không phải còn tát bản quân sao, vì sao bản quân không thể lấy oántrả ơn nàng!” Hắn tiếp tục kéo da mặt ta sang hai bên không chút nươngtay.
Ta đau đến mức nói chuyện cũng không lưu loát, ậm ờ nói: “Ta tát ngươi là vì ngươi cắn ta trước!”
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160631/chuong-69-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.