(Một)
Nửa canh giờ sau bữa ăn tối, Hỏa Tịch cần phải uống thuốc.
Lúc đó Hỏa Tịch đang ở trong thư phòng xem kinh Phật, hắn tạm dừng trong chốc lát, không mặn không nhạt liếc nhìn ta, rồi sau đó lại không mặnkhông nhạt hỏi ta một câu: “Lưu Cẩm thuốc nàng sắc đâu rồi?”
Lúc đấy ta vừa ăn xong đang đánh một giấc, vừa nghe câu hỏi này ta chợttỉnh táo hẳn, vội vàng chạy tới phòng bếp xem sao. Lửa trong phòng bếpchưa tắt, trong ấm sắc thuốc đang bốc khói.
Ta liền nâng ấm thuốc đi đến thư phòng của Hỏa Tịch, nói: “Mau tới mau tới, vừa đúng lúc, mẻ thuốc mới ra lò nè.”
Hỏa Tịch đi đến trước mặt ta, hạ tầm mắt nhìn vào thuốc bên trong ấm,mày khẽ nhíu, lập lại một lần: “Vừa đúng lúc?” Hắn dùng ánh mắt cô tịchmà ta không hiểu được nhìn thẳng vào ta, “Nước bên trong bị đun đến khôcạn, nàng xác định vừa đúng lúc?”
Ta đương nhiên nói: “Nước bị khô cạn ta không cần lại tốn công vớt thuốc từ trong ấm ra, nấu lâu như vậy chắc là nấu chín rồi, ngươi đừng có xoi mói nữa, tạm chấp nhận một lần ôm ấm thuốc rồi ăn thuốc đi.” Ta để sátvào cái mũi ngửi ngửi, mùi cháy khét cay đắng xộc thẳng vào mũi, “Cóchút mùi khen khét, ngươi cũng ráng chút nha.”
Hỏa Tịch chân thành nói: “Lưu Cẩm nàng sắc lại ấm thuốc khác đi, ấm thuốc này ta không hài lòng.”
Ta nói: “Nhưng ta rất vừa lòng.”
Hỏa Tịch đẩy ấm thuốc trở lại trong lồng ngực ta: “Nàng vừa lòng như thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160607/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.