Chương trước
Chương sau
(Một)

Đám mây lành của Hỏa Tịch bay rất nhanh, ở trong tay áo của hắn ta chỉ nghe tiếng gió vù vù và vài đám mây vụt nhanh qua trước mắt. Không phải ta không có suy nghĩ lập tức nhảy khỏi ống tay áo của hắn, nhưng thật không thể không lo lắng đến cảnh tượng thảm thiết khi bị té từ trên cao xuống,vì thế đành phẫn nộ từ bỏ.

Ta bèn thương lượng với hắn nói: “Nhân lúc bây giờ vẫn còn chưa đi quá xa, Hỏa Tịch ngươi thả ta trở về đi. Ngươi đi Tây Cực nghe Phật giảng bắt ta đi theo làm cái gì, chẳng lẽ còn trông cậy ta chỉ điểm cho ngươi một hai phần à? Tuy rằng trình độ của ta rất cao, nhưng cảnh giới của ngươi cũng không kém, hoàn toàn không cần thiết. À còn nữa, ta ở trong tay áo của ngươi rất chóng mặt…”

Hỏa Tịch dùng hai ngón tay nhặt ta ra khỏi tay áo, nói: “Hôm nay cả Cửu Trùng Thiên đều biết ta sẽ đi Tây Cực thay Thiên Đế nghe Phật giảng, nếu không mang theo nàng, e rằng nàng sẽ bị người ta ức hiếp.”

Ta chán nản nói: “Hảo ý của ngươi ta xin nhận trong lòng——”

Hỏa Tịch hoàn toàn không để cho ta nói tiếp, lập tức cắt ngang lời ta: “Trong đai lưng hay trong vạt áo, nàng tự chọn một nơi đi.”

Ta bi phẫn trừng hắn, đuôi mắt dài nhỏ hẹp thản nhiên chẳng lay chuyển. Cuối cùng ta hắng giọng nói: “Hay là trong vạt áo đi.”

Không bao lâu sau, Hỏa Tịch mang theo ta càng ngày càng gần Tây Cực. Ta treo trên vạt áo của Hỏa Tịch trông xa xa về hướng Tây Cực, dĩ nhiên có thể thấy phật quang màu vàng rực rỡ chiếu xa vạn trượng.

Từ bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng có vài vị tiên cưỡi mây lành với đẳng cấp cao từ phía chân trời bay vụt qua. Theo như Hỏa Tịch nói có thể đến Tây Cực nghe Phật giảng đều là tiên tôn của tứ hải bát hoang. Nói vậy cấp bậc đãi ngộ tương đối cao.

Khi Hỏa Tịch gặp gỡ mấy vị tiên tôn này thì cũng chẳng dễ dàng gì, hắn phải dừng lại rồi hành lễ trước. Chờ chờ vị kia đi rồi mới đứng thẳng dậy, tiếp tục đi.

Theo cách nói của Hỏa Tịch, các vị tiên tôn này đều là nguyên lão thời thượng cổ hỗn độn sơ khai, sớm đã không hỏi thế sự tam giới, chỉ năm nghìn năm mới xuống núi một lần, xem như mặt mũi của Phật Tổ rất lớn.

Tây Cực có ba mươi ba tầng trời, ở tầng trời thứ ba mươi ba có một tòa tháp điện nguy nga, đó là nơi Phật Tổ thường giảng pháp. Tháp điện tọa lạc trên một ngọc đài bằng phẳng, ngọc đài tựa như trải dài ra bốn phương tám hướng, xung quanh trồng toàn bà la thụ sum xuê, không nhiễm bụi trần.

Hỏa Tịch mang theo ta đặt chân trên đài ngọc, lập tức có một vị La Hán đầu trọc áo cà sa màu đất đỏ ra đón, tay trái quấn một chuỗi đàn hạt châu, tay phải chắp tay với Hỏa Tịch, nói: “A di đà phật, Hỏa thần điện hạ đường xa đến đây, chúng Phật vô cùng vinh dự.”

Hỏa Tịch dùng phương thức chắp tay tương tự: “Tôn giả hữu lễ.”

Sau khi hàn huyên với nhau hai câu, La Hán đầu trọc liền dẫn Hỏa Tịch cùng với ta – đang trong vạt áo của y- tiến vào pháp điện hôm nay Phật Tổ giảng Phật pháp.

Tháp điện này, chỉ mới từ bên ngoài nhìn vào đã thấy rất thiền cơ, vào bên trong, chung quanh phật quang bao phủ, quá chói mắt khiến cho đôi mắt già của ta đau nhức, thật..thật là thiền cơ sâu sắc.

Ta lén xê dịch ra ngoài vạt áo của Hỏa Tịch, muốn nhìn xem cảnh tượng hôm này long trọng như thế nào. Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy ba vị Phật sống ở trên đầu kim quang lóng lánh, trên mặt lộ ý cười hiền lành.

Hai bên đại điện đã có các vị Bồ tát Tôn Giả ngồi ngay ngắn nghiêm túc, tay trái đều đang lần tràn hạt bằng gỗ đàn, tay phải đang chắp tay. Chính giữa đại điện, đặt đệm mềm, chắc là chuẩn bị cho các vị khách từ tứ hải bát hoang đến. Đã có một số ít người ngồi xuống.

Nói chung Phật Tổ là người nghiêm minh từ bi hiếu khách. Sau khi vài vị tiên tôn đã nhập tọa, trên mặt Phật Tổ vẫn duy trì nụ cười, thỉnh thoảng tán chuyện vài câu với mấy vị tiên tôn.

Chẳng qua nói chút ít về Đạo kinh hoặc Phật kinh, thật sự tẻ nhạt.

(Hai)

Lần này nội dung Phật tổ giảng Phật pháp rất rộng. Mới đầu chủ yếu giảng từ thương sinh đau khổ đến tình ái ly hận rồi đến nhân quả định trước, nghe chú tâm đến mức ta phải ngủ gà ngủ gật.

Dù sao bất luận nói cái gì, cuối cùng tất cả không rời khỏi chuyện nhân quả đã định trước.

Đầu óc ta vô cùng mơ hồ, ta lại cọ cọ vạt áo ngoài của Hỏa Tịch, nhìn lên ba vị Phật sống, nghe bọn họ vừa nói đến nhân quả định trước, ta liền nhỏ giọng hỏi Hỏa Tịch: “Rốt cuộc ba tên này có bản lãnh bao nhiêu, có thể định trước hết tất cả nhân quả trên thế gian?”

Trong chốc lát Hỏa Tịch trả lời rất nhỏ: “Ngồi giữa là bản thể của Phật Tổ, bên trái là Quá Khứ Nhiên Đăng Cổ Phật, phía bên phải Vị Lai Di Lặc Phật, mỗi vị chia ra chủ kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Bản lĩnh phi phàm cao sâu khôn lường. Cái gọi là nhân quả, tất cả đều là những lưu luyến vương vấn không dứt trong tam giới, tránh không khỏi pháp nhãn của Phật Tổ.”

Nhìn phật quang chiếu khắp nơi ngay trước mắt, đối mặt với ba vị Phật sống cao sâu khôn lường như thế và các vị Bồ Tát tiên tôn, lòng ta nảy sinh ra ít nhiều thiện ngộ, nói với Hỏa Tịch: “Ta tin nhân quả báo ứng luân hồi, nhưng ta không tin tất cả đã được định trước. Phàm tất cả đều đã được định trước vậy con người trên thế gian này hà tất phải theo đuổi mưu cầu.”

Sau một lúc lâu giọng nói mang theo ý cười của Hỏa Tịch mới truyền đến tai ta: “Ta cũng không tin.”

Nào ngờ lời hắn vừa nói ra, Phật Tổ đang luôn miệng giảng Phật pháp bỗng ngừng lại, vẻ mặt từ bi ngay cả giọng nói cũng mang đầy từ bi, nói riêng với Hỏa Tịch: “Hỏa Thần của Thiên giới, có nhân mới có quả, nhân có thể là quả, quả có thể là nhân, vì sao ngài lại không tin nhân quả đã định trước?”

Không thể không nói, ta bị vẻ thất vọng của Phật Tổ làm cho ngừng động đậy. Mặc dù trên gương mặt của ngài chưa từng giảm đi ý cười và nét hiền hòa nhưng ta cũng không dám lên tiếng nữa.

Hỏa Tịch ngừng một chút, cung kính mà không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ngã Phật vô lượng, tiểu tiên không dám vọng ngôn.”

“Cứ nói đừng ngại.” Phật Tổ nói.

Vì thế Hỏa Tịch nói tận tường: “Bất cứ chuyện gì có nhân tất có quả, nhân quả tuần hoàn thế sự mới đời đổi. Song, thế nhân chỉ biết đến nhân mà không biết quả, vì thế cả đời mưu cầu, cố chấp không ngừng. Nếu sớm biết nhân quả đã được định trước, cớ gì phải khổ cực cả đời. Nếu không cố gắng hết sức làm sao biết quả này là quả đã sớm định từ trước hay là quả do chính mình chấp nhất mưu cầu mà có được. Bởi vậy tiểu tiên nghĩ, tất cả đã định trước đều vô căn cứ, đã vô căn cứ thì tiểu tiên sẽ không tin.”

Ta luôn biết Hỏa Tịch rất có ngộ tính về phương diện Phật tính, lại không ngờ nền tảng ngộ tính của hắn lại có tài ăn nói như thế. Mấy thứ nhân nhân quả quả lộn xộn như thế, nói thật ra, ta nghe càng thêm hồ đồ. Cũng chính câu nói tổng kết cuối cùng của hắn khiến ta nghe vào là hiểu rõ ràng—— hắn không tin nhân quả là chuyện đã định trước, đi ngược lại với tinh thần Phật pháp của Phật Tổ.

Đây là một ý kiến mang tính chất phê bình đấu tranh.

Quả thực, lời hắn vừa nói ra, cả hội trường giảng phật dần dần nổi lên những tiếng thảo luận vụn vặt.

Phật Tổ khoan dung, cho phép lời nói bất đồng quan điểm vang lên.

Vì thế Phật Tổ lần đàn châu trong tay, từ bi mỉm cười ẩn chứa hàm xúc sâu xa, nói: “Bởi vì thế nhân nhìn không thấu suốt cho nên mới có thể có cố chấp như thế.”

Hỏa Tịch nói: “Nếu thế nhân đều nhìn thấu suốt buông bỏ sự cố chấp, chẳng lẽ người người đều có thể thành Phật? Đúng là bởi vì nhìn không thấu suốt không tin nhân quả, toàn bộ bằng chấp niệm mới có thể cầu được thứ mình muốn có. Nhân thế không thể so với Tiên giới, càng kém xa Phật cảnh, nhân thế có trăm vạn hình thái, mới có đấu tranh và nổ lực, chính là mặt dáng yêu chân thật của thế nhân.”

(Ba)

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Tiểu tiên cũng như thế, chỉ cầu có nhân không hỏi quả gì. Như ba vị Phật sống chú trọng nhân quả thật sự đã định trước. Nhưng tiểu tiên chú trọng, tiểu tiên cho rằng cố chấp sẽ dẫn đến một kết quả, buông bỏ cố chấp sẽ dẫn đến một kết quả khác, đâu ra đã định trước.”

Nghe đến đó, ta kinh hãi. Tên này ngày ngày nghiên cứu kinh Phật, lại nghiên cứu ra thành quả kinh người như thế.

Không đợi ta vỗ tay trầm trồ khen ngợi cho hắn, trong lòng ta lại dạt dào một cảm xúc,trong phút chốc người đã nghiêng sang một bên, rõ ràng rơi khỏi vạt áo của Hỏa Tịch!

Lần này… đùa quá trớn rồi.

Thánh địa Phật gia, sao có thể rơi rớt một hạt châu. Đây là đại bất kính với Phật Tổ.

Vả lại trước đây nghe nói các tiên tôn đến thánh địa Phật gia, không người nào mang theo tiên đồng hoặc tiên tỳ đến, nếu mang theo sẽ không hợp thể thống. Khó trách Hỏa Tịch mang theo ta lại sợ bị Phật tổ phát hiện.

Nếu sợ bị Phật tổ phát hiện, vì sao còn muốn mang ta theo! Cứ để ta ở Diễm Thải Cung thì tốt biết bao nhiêu!

Hỏa Tịch bôi nhọ sự thanh tịnh trang nhã của Phật gia, mấu chốt là ba vị Phật sống thấy rõ vạn vật thế gian, liếc mắt một cái nhìn ra ta là người Ma tộc đến nghe người giảng kinh Phật, không biết là có vui vẻ chăng?

Phật Tổ vui mừng không quan trọng, quan trọng là Phật Tổ vui mừng lại tiết lộ cho những người đến nghe Phật Pháp trong đó có Hỏa Tịch biết ta là người Ma tộc mà cũng đến nghe Phật Pháp vậy bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào?

Ta ngàn lần cũng không dám nghĩ đến. Mặc kệ các tiên tôn khác có phản ứng gì, ta chỉ quan tâm đến phản ứng của Hỏa Tịch cũng đủ khiến ta sợ hãi.

Cùng với tiếng “Leng keng” thanh thúy, chẳng cần nghi ngờ gì ta đã rơi xuống mặt sàn trơn bóng không nhiễm bụi trần, không khống chế được đã lăn mấy vòng. Ngay cả thở mạnh một chút cũng chẳng dám.

Ta nhìn thấy Hỏa Tịch chấn động, ngay cả sống lưng của hắn cũng thẳng hơn. Lập tức hắn không chút do dự nhưng vẻ mặt đông cứng đưa tay ra muốn nhặt ta lên.

Ta không thể không nói, Hỏa Tịch này quả thật rất có dũng khí rất đáng khen. Hắn không bỏ mặt ta, lại càng có tình có nghĩa.

Mắt thấy hai ngón tay trắng ngần của hắn chạm vào ta, gần như trong nháy mắt khi đầu ngón tay của hắn chạm vào ta, trước mắt bỗng nhiên chợt lóe kinh quang, khiến cho hạt châu ta không thể tự chủ mà bay đi, dưới ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng của Hỏa Tịch ta xoay mấy vòng, bay thẳng lên vị trí trên cao nơi đại điện!

Dừng lại trên một bàn tay to mà ấm áp.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp thấy Phật Tổ đang mỉm cười thiện lương từ bi, sợ tới mức gan mật run rẩy. Phật Tổ quan sát ta trong chốc lát, hiền hậu cười nói: “Hay cho một viên ngọc lưu ly có linh khí, là của Hỏa Thần điện hạ sao?”

Hỏa Tịch nói: “Quả thật tiểu tiên vô ý đánh rơi. Tiểu tiên mang theo ngọc lưu ly đến Phật cảnh thánh địa là phạm vào quy củ, thỉnh xin Phật tổ trách phạt.”

“Đã vô ý rơi xuống, tức là có duyên với Phật.” Phật Tổ nói, “Ngọc lưu ly là vật tinh thuần trong sáng nhất thế gian, bổn tọa và viên ngọc lưu ly này rất có duyên. Hỏa Thần điện hạ có nguyện ý để lại viên ngọc lưu ly này ở lại nơi đây của bổn tọa bầu bạn tu hành cùng cổ Phật?”

… Chuyện này, chuyện này quá thẳng thắng rồi! Ta không muốn!

Hỏa Tịch chấp tay thành kính nói: “Phật Tổ từ bi, viên ngọc lưu ly này vốn là vật tiểu tiên yêu thích, cầu Phật tổ trách phạt cách khác.”

Phật tổ lại bắt đầu giảng đạo lý lớn: “Hỏa Thần đã biết nhân, hà cớ gì không nghĩ ra được quả. Nếu bổn tọa mở miệng, viên ngọc lưu ly này có phật duyên với bổn tọa, tất không có trần duyên với Hỏa thần, tất cả đã được định trước, Hỏa Thần cần gì phải cứ cố chấp.”

Hỏa Tịch im lặng. Sự im lặng của hắn khiến cho ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Chẳng lẽ… Cứ như vậy đồng ý cho ta xuất gia sao?! Sao hắn lại thất đức như thế chứ!

Một tay Phật tổ đang nâng ta, một tay khẽ lật hóa ra một đóa hoa sen sắc nước, nói: “Vừa vào liên hoa cảnh, duyên diệt năm trăm năm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.