Hạ tuần tháng chín, một cơn lốc nhiệt đới ập đến đại lục Nam Hải Trung Quốc, là trận gió lốc cao nhất ghi lại trong lịch sử từ trước đến nay, được gọi là “Poseidon”.
Khi mà các nhà truyền thông tranh nhau trang đầu đưa tin khắp nơi gặp tại họa không ngừng, thì một trang web nào đó lại đưa lên một tin tức: một chiếc máy bay quân dụng trên vùng biển Quảng Châu bị gió lốc đánh, rơi xuống biển, nhưng kỳ tích là lại chẳng có người nào tử vong.
Tôi nhặt được một mạng quay về, còn có thể tiếp tục lưu lạc chốn nhân gian, cuộc phẫu thuật mở sọ của Mạc Lượng sau đó cũng tiến hành thuận lời, nhưng tôi không vì thế mà
Phần lớn thời gian là tôi giận anh.
Cơn bão Poseidon này như tấm giẻ lau, xóa hết đi ấn tượng của mọi người về Diệp Hải. Đúng thế, xung quanh tôi, đã chẳng còn ai nhớ rõ anh. Bác trương chủ nhà tôi ở, Lâm Hoa Âm, các bạn trong dàn nhạc, cả thầy giáo và các anh em trong tổ lặn đều thế, nghe tôi hỏi đến cái tên Diệp Hải đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc: bọn này từ lúc quái quỷ nào mà quen người đó vậy?
Cuối cùng tôi nhớ ra tấm ảnh chụp chung của cả tổ lặn, ở vị trí dựa lưng vào tôi chỉ có sợi dây thưng, không hề thấy bóng dáng của chàng trai dù cho nhăn mặt cũng anh tuấn đâu nữa.
Giấc mơ mấy ngàn năm trước trong đầu tôi cũng không còn dấu vết, tôi trằn trọc suốt đêm, nước mắt đầm đìa, có mấy lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-poseidon-cua-toi/2695647/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.