Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Amphitrite cũng thắng cược một mẻ lớn

Hải hòng một kích trí mệnh giăng đầy nước khắp cả địa ngục, dưới tay Zeus với Hades đang chiếm được đà tử vong vô số, không thể thương lượng ngầm bèn đến đàm phán.

Khi hắn mặc tính khí nổi lên đoạt lấy địa bàn của người ta, trên chiếu bạc nàng không chỉ lấy lại vốn ban đầu mà còn thu không ít bảo vật của người khác vào túi.

Amphi vui vẻ vỗ bàn tự khen mình, bỗng nghe thấy có người nghị luận: Zeus đem không ít mỹ nữ đến tặng Poseidon, ngài ấy sẽ hưởng dụng thế nào đây?

Nàng tiếp tục vỗ bàn, bật cười đến mức chảy nước mắt, thở không ra hơi nói: ta là người thắng nhiều nhất, bây giờ ta mở thêm một màn cược nữa. Chúng ta cược là: khi nào Poseidon sẽ cạn tinh tử vong.

Con cá ngựa lập tức bịt miệng nàng lại: “Ngươi muốn chết hả? Sao lại ở đây nguyền rủa vua biển hả. Ngươi thật sự không lo bị biến thành cá nướng à?”

Hắn ôm mỹ nhân uống rượu thâu đêm ăn mừng thắng lợi của mình, nhưng khi choàng tỉnh vào nửa đêm, nhìn ánh sao sáng rọi trên mặt biển xanh thẫm, cảm thấy cả trời đất này chỉ duy độc mình người, những lúc cô đơn lại bắt đầu dâng nước. Lúc này theo bản nắng hắn XX.

Phụ nữ chính là yêu một Poseidon như thế.

Hắn trẻ tuổi lại anh tuấn, cao quý lại nhiệt tình, những lúc hưng trí vì để người ta được vui, có thể hạ yêu cầu xuống thấp nhất: nếu hắn thích ngươi, thì muốn hắn thứ gì cũng được.

“Thế nào cũng được ư?” Artemis hỏi hắn.

“Sao cũng được hết.” Hắn gật đầu, hôn lên đôi môi của nữ thần Mặt Trăng xinh đẹp trong vòng tay.

“Ta muốn xe ngựa vàng của chàng.”

“Vậy mai cứ lấy đi. Tùy nàng sử dụng.”

Hắn hào phóng biết bao, xe ngựa vàng của vua thủy tề là bảo bối độc nhất vô nhị cả thần giới lẫn nhân gian, vậy mà ngay đến một giây lo lắng cũng không hề có, nàng ta cảm thấy rất hài lòng: “Nhưng kéo xe toàn là đàn ông. Ta không thích.” Nàng ta muốn đổi lại theo ý mình.

“Tùy nàng muốn gì cũng được, cứ nói đi, ta sẽ làm theo ý nàng.” Hắn cười vân vê tay nàng ta.

“Ta không muốn xe ngựa vàng, ta muốn 12 con cá heo kéo xe kia.” Nữ thần nói.

“120 con cũng không thành vấn đề.”

Amphitrite ở trên bàn bạc bị Dạ Xoa dùng dây thừng thắt cổ, Dạ Xoa nói: “Đừng có giãy dụa, vô ích thôi.”

Nàng cả giận: “Ta không phạm pháp, làm gì mà bắt ta?”

Dạ Xoa này là một kẻ rất thành thật: “Bọn ta chỉ bắt được 11 con cá heo ở biển Aegean, tổng cộng cần 12 con, mời ngươi mau biến hóa.”

“Cút.”

“Không được.” Dạ Xoa nói, “Ngươi chỉ cần đi một lát thôi. Hải hoàng muốn xe cá heo cho Artemis, không thể chỉ có 11 con. Nhưng ngươi cũng đừng lo, khi nào mấy thần tiên đó chơi ngán, tự nhiên sẽ thả ngươi tự do.”

“...”

Nàng cảm giác như mình nghe nhầm, nàng vậy mà bị Poseidon tặng cho người khác đi kéo xe ư? Nàng đọc khẩu quyết muốn chạy trốn, ai ngờ Dạ Xoa đã sớm chuẩn bị kỹ mọi thứ, dùng cây gậy nhỏ cốc lên đầu nàng, tiên nữ đã biến thành cá heo rồi, không thể quay về được.

Artemis rất hài lòng với cỗ xe này, hôn môi Hải hoàng tỏ lòng biết ơn.

Hắn nhìn kỹ thì cảm thấy có hơi kì quái, đi đến bên cạnh con cá heo mà Amphi biến thành, tự nhủ: “Sao con cá này lại nhìn quen thế nhỉ?”

Nàng dùng ánh mắt dồi dào biểu đạt tâm tình của mình: Ông nội ngươi, mau thả ta ra.

Nào biết hắn lắc đầu, quên lâu rồi.

Dạ Xoa nói: “Con này thông minh nhất lại béo tốt, cho nó lên trước, làm đầu lĩnh ạ.”

Poseidon đáp: “Khó thấy ngươi có được ý kiến hay như thế.”

Nữ thần giơ roi lên muốn điều khiển xe cá heo mới lướt hóng gió trên mặt biển, nhưng khi đầu roi hạ xuống thì Poseidon lại nắm chặt: “Cổ quá rồi, bây giờ còn ai lái xe lại dùng roi chứ?”

“Vậy thì phải làm sao?”

“Nàng cứ nói với bọn chúng thế này.” Hài hoàng nói, cổ hắn khẽ xoay, mặt quay về lũ cá heo ở trước cất cao giọng, “Không muốn thành cá nướng thì mau lên đường đi!”

Amphi tức đến nỗi ngũ tạng đều hỏng: Ta lên đường, được lắm, ta sẽ lên đường!

Nàng nhảy vọt lên không trung, mượn lực ở đuôi mà phát động dây cương, đoàn cá heo ở sau cũng bơi theo, lần lượt nhảy lên mặt nước. Amphi nặng nề rơi xuống, bọt nước trắng xóa bắn ra bốn phía. Trong lúc hỗn loạn, nàng giật dây cương, cúi đầu bơ xuống dưới cỗ xe Hải hoàng với nữ thần Mặt Trăng, nàng ra sức quẫy đuôi lên trên, trong lòng vô cùng sung sướng: Ta cho các ngươi bay lên trời luôn.

Khi hai đại thần tiên nhếch nhác rơi xuống nước, nàng dùng hết sức chạy trối chết. Không biết đã bơi được bao lâu, bơi đến lúc mệt gần chết mới từ từ dừng lại, dựa vào hòn đá ngầm nghỉ ngơi.

Nàng há miệng thở hổn hển, chợt nghe bên trên truyền lại một giọng nói: “Chạy tiếp đi chứ.”

Nàng ngẩng đầu nhìn, Poseidon bình tĩnh nhàn nhã ngồi trên tảng đá, nhìn vào con dao găm, cực kỳ khoái trá.

Nàng định chạy tiếp, ai ngờ hắn khẽ vươn tay, bắt lấy vây trên lưng nàng: “Chạy đi đâu?”

Tay hắn khẽ chạm vào người nàng, nàng liền hiện nguyên hình: tiểu tiên nữ thở hổn hển, hai má đỏ hồng, sắc mặt đáng yêu. Tay hắn đặt trên bờ vai trần của nàng, một mảnh nõn nà. Hắn nhìn nàng nở nụ cười: “Là em?”

Nàng bỏ tay hắn ra, sửa lại mái tóc của mình.

“Sao em lại lạc vào trong đội xe cá heo của ta?”

“Ngươi nghĩ ta tình nguyện à? Ta bị bắt đến.” Amphi ngâm trong nước nói, “Ta, ta đúng là xui xẻo

“Sao người khác lại không gặp xui, mà lại là em?”

“Đừng có nói nữa. Vốn ta có thể chạy được rồi, ai ngờ Dạ Xoa của ngươi dùng thứ gì đó chạm vào đầu ta, ta liền biến thành cá heo không trở lại nguyên hình được, bị bọn hắn mang về kéo xe cho bạn gái ngươi.”

Hắn bật cười ha hả: “Còn không phải do em không thành thạo pháp lực à.” Hắn ngồi trên tảng đá, vươn tay với nàng, “Tiểu tiên nữ lên đây, trò chuyện với ta nào.”

“Xuống địa ngục đi.” Amphi nói, “Đi mà chơi với bạn gái ngươi ấy, ta phải đi rồi.”

Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ dùng lực, Amphitrite đã bị hắn kéo đến ngồi trên tảng đá bên cạnh hắn.

Hắn nhìn thẳng mặt nàng, nước da màu mật láng mịn không thấy lỗ chân lông, chỉ có một lớp lông tơ mỏng, tươi rói như quả hạnh đầu hè: “Đã lâu rồi không gặp, vừa nãy còn đắc tội với em. Vậy ta cho em một món quà để bồi thường nhé.”

Nàng không nhúc nhích, nghĩ một hồi lâu: “Quá gì?”

“Cho em một phép thuật.”

“Phép thuật gì?”

“Tùy em, thích thì chọn đi.”

Poseidon nhìn thẳng mắt nàng, trong đôi mắt đó chứa đầy hồ nghi, cảm giác bất an, lại mang theo ý tham lam nho nhỏ.

“Ta đã có phép gọi gió rồi, lần trước náo loạn Ấn Độ bọn chúng vui cực. Nhưng mà, ta muốn một phiên bản mới cơ.” Amphi nói.

“Mới như thế nào?”

“Gọi gió, hô mưa, tuyết lớn, sấm chớp...” Càng nói mắt Amphi càng lấp lánh, “Ta muốn điều khiển thời tiết.”

Hắn bật cười, tay đặt lên vai nàng: “Nghĩ kĩ rồi?”

“Ừ.”

Tròng mắt hắn nhìn nàng không động cả một lúc lâu. Sau đó thời tiết trên biển liền thay đổi, những áng mây trên bầu trời đêm dần dần biến mất, mặt trăng bạc với những vì sao che kín bầu trời, gió nhẹ khẽ vờn mái tóc dài của nàng, ngẩng đầu nhìn, một vì sao rơi lướt dọc theo đường hoàng đạo, rơi xuống đại dương xanh thẳ

Poseidon cười: “Được rồi, đã xong rồi đó.”

“Cái gì?”

“Phép thuật của em.”

Nàng nhìn tay mình: “Như vậy mà xong rồi á?”

“Cứ thử đi.”

Amphi nửa tin nửa ngờ, đôi chân trần đứng trên tảng đá, ngón trỏ chỉ lên trời: “Trời mưa cho ta.”

Chim biển bay qua, bầu trời đêm khô ráo vẫn im lìm như trước.

“Không dùng được.”

“Được chứ.” Poseidon nói, “Ta biết bây giờ tâm tình em đang tốt, giống như thời tiết này vậy.”

“Ta đã nói với ngươi không phải cái này mà, ta muốn hô phong hoán vũ cơ.” Nói xong nàng như vỡ lẽ, bật cười giòn giã, để lộ hàm răng trắng nhỏ, “Ngươi gạt ta phải không? Hải hoàng đại nhân.”

Hắn không cười, giơ tay nâng mặt nàng lên: “Ta không hề, Amphitrite ạ. Đó là một phép thuật kì quái, không khẩu quyết, cũng không cần đến pháp khí, em phải sử dụng cho cẩn thận: nếu tâm tình em tốt, thời tiết sẽ nắng ấm; nếu em bi thương khổ sở, trời sẽ đổ mưa. Bây giờ ta có thể thấy, tâm trạng của em rất tốt, đúng không? Em đồng ý đi theo ta rồi ư.”

Nàng im lặng một lúc lâu, mắt rũ xuống, sóng mắt khẽ chuyển.

Hắn cầm tay nàng lên, đặt bên mũi ngửi, rồi nhẹ nhàng hôn lên: “Làm tình nhân của ta đi, Amphitrite. Còn muốn cái gì nữa, ta đều cho em cả.”

Bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay hắn đột nhiên cứng lại, Hải hoàng giật mình đề phòng thì đã không kịp, lần trước trong ngục cát mũi hắn bị trúng chiêu, lần này Amphi giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn, không mạnh không nhẹ nhưng tiếng vang rất giòn, cứ như thế, cả hai đều giật mình.

Mây đen tập trung lại trên màn đêm.

“Sớm đã nói với ngươi rồi, “Amphi trở mặt, giận dữ nói, “Không bàn về chuyện này nữa.”

Hắn tuy thẹn quá hóa giận nhưng cảm thấy khó mà hểu nổi, tình nhân của Hải hoàng, không lẽ làm nhục nàng ư?

Phong vân tụ tập, che trời phủ trăng, nàng thật sự đã giận rồi.

Hắn quay lưng, phất tay áo rời đi, phụ nữ trẻ tuổi đều XX, không chỉ không hiểu phong tình còn thái độ quá tệ, vô cùng dã man.

Sau này hắn chẳng muốn gặp lại nàng nữa.

Nhưng Hải hoàng lại như không hi vọng bản thân quên đi đứa trẻ tính khí táo bạo thái độ tồi tệ này. Trong đôi mắt sáng ngời của nàng cất chứa vì sao mùa đông, suối tóc nàng tựa thác nước đen tuyền choàng trên người nàng, làn da được nước biển vỗ về bóng loáng vô ngần, chạm vào lại khiến dục vọng thăng hoa.

Chỉ là tính cách thì thật sự quá tệ, rất ít khi xem trọng hắn, gặp mặt mấy lần, đều hận không thể dáng vẻ đổ máu của hắn. Có người như là kẻ thù trời sinh vậy, hắn chưa từng quyến luyến một kẻ thù như thế.

Hắn cứ nghĩ đến nàng, không tự giác liền bật cười thành tiếng.

Người đẹp bên cạnh bước đến, nằm trên vai hắn: “Bệ hạ đang nghĩ gì mà vui vẻ vậy?”

Hắn nhìn nàng: “Ta có một vấn đề, nàng phải trả lời cho thành thật đấy.”

“Xin lắng nghe kĩ ạ.”

“Làm tình nhân của ta, có vui không?”

Người đẹp suy nghĩ: “Cẩm y ngọc thực, được ngàn người dõi theo, hơn nữa bệ hạ ở trên giường lại mạnh như thế, dù sao cũng là thiếp tự nguyện.”

Hắn nghe xong cảm thấy thoải mái vô cùng, nhìn gương mặt xinh đẹp ấy mà cười: “Nhưng có người lại không muốn, ta nói chuyện này, cứ như nhóm lửa vậy.”

“Chỉ có hai nguyên nhân.” Nàng ta suy nghĩ rồi nói, “Một là, nàng ta không có cảm giác với bệ hạ, dù bắt ép thế nào cũng không được, thà rằng đi chết.”

Poseidon nhớ lại, lúc còn trong ngục cát Amphitrite từng nói với hắn rằng nàng tình nguyện biến thành cá nướng chứ cũng không chịu nương thân nơi hắn, nghĩ mà mất cả vui, bỗng phát hiện điều này đối với vẻ mị lực vô mưu trí trong truyền thuyết của hắn mà nói thì đúng là châm chọc quá lớn, lập tức bác bỏ khả năng này: “Không có khả năng đâu. Nói lí do thứ hai đi.”

“Thứ hai ấy hả, chính là, nàng ta không chỉ muốn làm một tình nhân.”

“Vậy thì là gì?” Hắn nhìn nàng.

“Thiếp không dám nói. Đàn ông nghe thấy trong thời gian ngắn thế nào cũng đột phát mấy chứng bệnh cấp tính.”

“Nói nhanh đi, đừng có thừa nước đục thả câu.”

“Là kết hôn đó.”

Lập tức Poseidon cảm thấy trái tim mình kêu “rắc rắc” hai tiếng, lập tức nhảy dựng lên định từ Hải điện di dời đến trên mặt nước.

Người đẹp tóm lấy hắn: “Bệ hạ đi đâu thế?”

“Có kẻ địch đang ở trên xoi mói mặt biển, dám mạo hiểm xâm phạm đại dương của ta.”

“Ngài mau ngồi xuống đi,” người đẹp nói tiếp, “Đây chính là phản ứng bình thường khi nhắc đến hai chữ 'kết hôn' đấy, bệ hạ đừng có giống như ông già quê mùa thế chứ.”

Hắn vậy mà lại bị trêu chọc, chầm chậm ngồi xuống, nhìn người đẹp thông minh gần đây đang sủng ái nhất: “Sao nàng lại hiểu rõ thế?”

Nàng ta suy nghĩ: “Lúc còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên nhún người rơi vào bể tình, đều có những ý tưởng kì quái như thế. Thiếp cũng vậy.”

Hắn biết có một số việc rất khó mà gánh vác.

cuộc chiến kéo dài đã lâu vẫn không đi đến hồi kết, làm mất hứng những lúc uống rượu ngon, còn cả mối tình đầu của những cô gái trẻ tuổi. Dây dưa kéo dài những thứ đó, đã cướp đi tự do cùng với cảm xúc vui vẻ thoải mái của người ta.

Cũng như bây giờ đây, hắn đang xem biểu diễn ma thuật, vẫn không kìm được mà nghĩ đến nàng.

Trong buổi tụ họp của thần tiên, một ông già đầu lĩnh đứng giữa sân khấu đang biểu diễn ảo thuật: mười mấy quả trứng gà ở trong ba chiếc trổ trên tay ông ta lật qua lật lại, rõ ràng có rất nhiều quả trứng đã nằm trong đó, ấy mà chỉ trong chớp mắt liền biến mất, thủ đoạn cực nhanh, động tác lại đẹp mắt. Cuối cùng toàn bộ trứng gà đều được bàn tay kì diệu của lão ta biến ra trong một cái rổ, cuối cùng nhét toàn bộ rổ trứng vào trong một cái bao nặng, hướng về chúng thần tiên hành lễ xin thưởng, ai ngờ tay run lên, rổ rơi xuống đất, toàn bộ trứng đều vỡ nát cả.

Các vị thần bật cười ha ha, Poseidon ném mấy đồng vàng lên, cười hỏi bằng hữu bên cạnh: “Là ai sắp xếp tiết mục này thế, rất có triết lí đấy.”

“Triết lí cái gì cơ?”

“Tiền tài, quyền thế, hi vọng, hoặc giả là tình yêu, ngươi vĩnh viễn không thể đặt toàn bộ trứng vào trong một cái rổ được.”

“Không phải bây giờ ngươi lại đổi rổ mới rồi đấy chứ?” Phía sau có người hỏi.

Poseidon quay đầu lại nhìn, là Artemis, mặc váy xanh sắc trời lộng lẫy, thắt lưng bảo thạch, trông kiêu ngạo lại xinh đẹp. Trái đất đúng là tròn, tùy tiện tụ hịp cũng có thể gặp lại người tình cũ. Hắn cười cười cúi người: “Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Nhìn nàng thần sắc rất tốt.”

Nữ thần nói: “Cũng tạm. Còn ngươi? Thế nào rồi? Hôm nay,” Nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, “Hôm nay không có mục tiêu mới ư?”

Hắn coi như không nghe thấy: “Lần trước ngã xuống nước nàng không cảm lạnh đấy chứ? Ta vẫn nhớ mãi chuyện hôm ấy.”

Hắn không nhắc thì thôi, vừa mới nhắc đến, nữ thần vừa cảm thấy mất mặt lại tức giận, quay đầu bỏ đi, Poseidon đứng dậy đi theo sau nàng.

Cuối cùng đi vào hoa viên ở phía sau, dưới gốc nguyệt quế đang nở hoa trắng, hắn ở phía sau gọi nàng: “Tiểu Thắc.”*

(*Tên Hán Việt của Artemis là A Nhĩ Thắc Di Tư.)

Người kia đúng là rất có nghề, chỉ gọi tên người ta thôi mà cũng có thể đầy thương yêu như thế.

Nữ thần quay đầu lại, người dựa vào cây quế, giận dữ nhìn hắn hồi lâu, trong mắt bỗng nhiên ngập tràn nước mắt: “Chàng thật là đồ không có tim.”

Hắn bước đến, dùng tay áo trắng tinh của mình nhẹ nhàng lau đi những giọt châu trên mặt nàng ta: “Đúng. Ta không có, ta đã đem nó cho nàng rồi.”

Nàng cau mày nhìn hắn, lúc nước mắt lăn xuống lại bật cười, đánh vào vai hắn: “Đồ bại hoại.”

Hắn thấy nàng cười, trong lòng lại vì mình mà đắc ý không thôi: chỉ dùng một câu là xong hết. Tay ôm lấy eo nàng: “Đêm nay nàng muốn đi đâu.”

Nữ thần đáp: “Ta muốn xe cá heo của mình.”

“Ây da,” hắn vỗ trán, “Cái này không thể làm ngay được rồi, mấy con cá heo trưng dụng lần trước đều chạy hết cả rồi.”

“Chàng quỳ xuống để ta cưỡi là được.”

“Nói đùa kiểu gì thế? Nàng hơi quá đáng rồi đó.”

“Lần trước ta bị cá heo của chàng ném xuống biển.” Nàng ta nhìn hắn nói.

Hắn thở dài trong lòng một hơi, đàn bà một lòng trả thù đúng quá dữ, nhưng hắn không muốn nhìn vẻ mặt hoa lê trong mưa của các nàng. Hắn nhìn bốn phía không có ai, từ từ cúi xuống, bốn chân chạm đất. Thật ra việc này cũng chẳng tính là gì, có một lần hắn vì một nữ tử trần gian, mà trở thành cừu trong bốn ngày, trúng ba roi của nàng ta. Rất khoái trá. Sau đó trò chơi kia được lưu hành, SM. Hắn bị nữ thần Mặt Trăng cưỡi trên lưng, bò trên cỏ, cho đến lúc cả người nàng ta nằm rạp trên lưng hắn, ở phía sau nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn.

Poseidon khẽ ngẩng đầu: “Ở đây không được, bây giờ ta đưa nàng về thần điện dưới đáy biển nhé?”

Lời còn chưa dứt, phía trước xuất hiện một người, hắn chỉ nhìn thấy được chân váy trắng tinh của nàng, bên trên còn lấm tấm bùn.

Hắn dừng lại, không ngẩng đầu lên, trong lòng mắng: “Shit!”

Càng không muốn bị người ta bắt gặp, lại càng bị người không nên nhất trông thấy.

Nàng ngồi xổm xuống, hắn nhìn thấy chính là cô gái đã biến thành cá heo kia, trong tay nắm một mớ rau hẹ, đặt bên miệng hắn, nói một cách thân mật: “Ăn rau hẹ nào.”

Người Hy Lạp dùng thứ này để đút lừa ăn, Hải hoàng đại nhân bị một tiểu tiên nữ chế giễu như thế, Artemis cười đến mức suýt chút té khỏi lưng hắn.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ngậm mấy cọng hẹ trong miệng, vừa nhai vừa nuốt xuống bụng, sau đó cười hì hì nói: “Cám ơn em, vừa hay ta đang đói.”

Đổi lại là nàng dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên: “Ngươi thật xấu x

Gương mặt Hải hoàng đại nhân ửng đủ, rũ mắt xuống, sóng mắt lưu chuyển: “À, đúng thế.”

“Ta tới nói cho ngươi biết một tiếng, ta về nhà đây. Ta không ở đại dương nhàm chán của ngươi nữa.”

Hắn không nói gì, tiếp tục ăn rau.

Amphi quay đầu đi, Artemis từ trên lưng bước xuống nói: “Không cần trả thù ngươi nữa, thế mà trực tiếp vượt qua, thật là náo nhiệt.”

Hắn vươn năm ngón tay bóp chặt mặt nàng ta đẩy lui: “Đồ đáng ghét.”

Một đoạn tình cảm lưu luyến này đã thật sự kết thúc.

Từ đó trở đi, cho dù nữ thần Mặt Trăng gặp lại Poseidon cũng chẳng màng trêu đùa.

Nàng thấy bên cạnh hắn vẫn vô số tình nhân như trước, trăm hoa mọc thành bụi, có khi muốn cười: tim của hắn thật sự đã cho đi rồi, nhưng chính bản thân hắn lại không biết.

Ngọc xanh biển, tình yêu của thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.