Một vài người đến chỗ tôi và Mạc Lượng bắt tay ân cần thăm hỏi, lúc này tôi lại ngẩn người, họ nói cái gì đó, tôi không nghe rõ lắm, cũng không biết trả lời như thế nào. Tôi chỉ theo sau Mạc Lượng, anh đi tới đâu, tôi đi tới đó; anh uống một ngụm cà phê, tôi cũng uống một ngụm; anh tìm được một chiếc máy tính bắt đầu tính toán, tôi nhìn những con số trên đó như đang nhảy múa trước mắt.
Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ, chừng ba tuổi, bố tôi bắt đầu dạy tôi bơi lội. Ban đầu bố dạy tôi nín thở, trên tay và trên chân tôi đều được bố buộc phao, tôi xuống nước là cả người có thể nổi.
Từ trước đến giờ bố không bao giờ nói tôi vì chuyện thành tích học tập, tôi bị trường bồi dưỡng nhân tài đào thải bố còn khuyên bảo tôi nghĩ thoáng một chút, chỉ lo tôi ăn ít một miếng cơm.
Bố tìm cho tôi đủ loại vỏ sò đẹp xếp chồng lên nhau, bố còn dùng những vỏ ốc biển làm thành một bức tượng chim cánh cụt cho tôi, tôi mang nó đến trường khoe, rất là vinh quang.
Aizz, tôi để con chim cánh cụt ấy ở chỗ nào rồi nhỉ? Sao tôi lại không thể nghĩ ra thế này? Tôi phải về nhà tìm mới được.
Tôi đột nhiên thấy vô cùng khẩn trương, đứng bật lên sau lưng Mạc Lượng, tôi nói: “Không được, Mạc Lượng, em phải về nhà một chuyến, bố em cho em một cái này em đã quên để nó ở chỗ nào rồi.”
Anh ngồi trước máy tính xoay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-poseidon-cua-toi/2695606/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.