Chương trước
Chương sau
Phúc Dung ngồi yên trên ghế chưa được một khắc mông nhỏ bắt đầu nhích tới nhích lui, kéo tay áo mẫu thân: "Mẫu thân."
"Hả?" Nguyệt Hoa nghi hoặc nhìn sang, ý bảo hắn có việc gì cứ nói.
Phúc Dung mông nhỏ xoắn đến chỗ Nguyệt Hoa, liền mạch lưu loát nói: "Phúc Dung muốn ra ngoài chơi một lát", nói xong còn không quên chớp đôi mắt to, đáng yêu tràn ngập khẩn cầu.
"Cái này...." Nguyệt Hoa kéo dài thanh âm, trước sau không nói ra đồng ý hay là không đồng ý với Phúc Dung.
Phúc Dung có chút nóng nảy nói: "Mẫu thân không cho Phúc Dung ra ngoài một lúc thôi sao! Phúc Dung bảo đảm không gây chuyện làm náo loạn đến tai phụ thân."
Nguyệt Hoa thoáng ngừng lại suy nghĩ, Phúc Dung càng thêm lo sợ mẫu thân không đồng ý, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho Phúc Yến.
Phúc Yến vừa nhận được ánh mắt từ đại ca, đã gật đầu chạy tới chỗ Nguyệt Hoa, dán cả người vào người nàng mà năn nỉ: "Mẫu thân cũng cho con đi ra ngoài với."
Nguyệt Hoa rối trí đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ, tâm không khỏi thở dài, gật đầu đồng ý: "Đừng kéo tay áo, muốn đi thì đi thôi!"
"Thật sự!" Phúc Dung miệng nhỏ khẽ nhếch, có chút không thể tin mẫu thân thật sự đồng ý.
Nguyệt Hoa gật đầu, không quên dặn dò: "Ừ, nhưng không được ra ngoài gây chuyện rắc rối, phải bảo đảm an toàn không được đi xa, vừa đúng hai canh giờ thì quay trở về, nghe rõ sao?"
"Ân", hai cái đầu nhỏ đồng loạt gật đầu, mỉm cười tươi rói bỏ chạy ra ngoài.
Nguyệt Hoa không khỏi lắc đầu, thầm cầu Phúc Đảm trở về muộn một chút, Nguyệt Hoa cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, xem xét hạ nhân sửa sang lại hành lý, mang vào trong phủ.
Đúng hai canh giờ Phúc Dung cùng Phúc Yến giữ đúng lời hứa quay trở về, cũng không làm ra việc gì lớn kinh động. Nguyệt Hoa xem kỹ hai khuôn mặt nhỏ không có đổ mồ hôi, như vậy cũng không cần phải mắc công đi đổi quần áo.
Nàng rót hai chung trà nhỏ đưa cho hai đứa nhỏ uống, mỉm cười nói: "Chơi về có mệt lắm không?"
Phúc Dung uống cạn chung trà lắc đầu nói: "Không mệt, mẫu thân quan cảnh ở đây rất đẹp, người không đi xem thật đáng tiếc.''
"Vậy sao?" Nguyệt Hoa không khỏi giả vờ trừng to mắt, khoa trương nói chuyện chọc cho Phúc Dung cùng Phúc Yến che miệng cười khúc khích.
Phúc Yến không cười nữa, hắn bắt đầu kể huyên thuyên cho nàng nghe, đôi khi nói sai thì Phúc Dung nhảy vào nói giúp.
Nguyệt Hoa gật gù tỏ vẻ thích thú lắng nghe, nhưng trong tâm không khỏi cười thầm: Thời này gọi là Đạo Thanh Bình nhưng ở hiện đại tức là tỉnh Ninh Bình, nhiều cảnh đẹp nhất Việt Nam và nàng cũng đi đến đây rất nhiều lần, hầu như cũng đã đi gần hết và cũng thuộc nằm lòng nơi này, nhưng bây giờ nghe Phúc Dung cùng Phúc Yến kể lại nàng phải giả vờ như không quen biết nơi này, phối hợp diễn cho bọn nhỏ xem đúng là thật mệt tâm.
"Ân, ở đây thật sự rất đẹp, mẫu thân đã từng đến đây chưa?" Phúc Dung đưa mắt chớp a chớp nhìn nàng.
Nguyệt Hoa trước sau như một lắc đầu: "Mẫu thân từ nhỏ ở hướng Nam làm sao đến đây được, đây là lần đầu mẫu thân đặt chân đến nơi này đấy.''
"Vậy đúng là thật đáng tiếc", Phúc Dung đầu nhỏ cúi xuống, không khỏi thương cảm cho mẫu thân nhà mình.
Nguyệt Hoa mắt lóe sáng điểm tay vào mũi hắn, lên tiếng: "Sao thế, đang vui mà cúi đầu làm gì, đừng nói là con thương tiếc cho mẫu thân à nha!''
Phúc Dung không trả lời mà chỉ gật đầu, Nguyệt Hoa nở nụ cười nói: "Đừng như vậy chứ, mẫu thân tuy chưa từng đến đây, nhưng có đọc trong sách cổ cũng biết đôi chút về nơi này."
"Thật sao?" Phúc Dung đôi mắt tỏa sáng nhìn nàng.
Nguyệt Hoa gật đầu nói: "Thật!"
Phúc Yến cắn ngón tay nói: "Vậy sao con chưa thấy quyển sách đó."
"Hai đứa còn nhỏ làm sao đọc được, đợi khi lớn rồi sẽ được học thôi", Nguyệt Hoa vừa nói xong đã lừa gạt được hai đứa nhỏ.
Phúc Dung lại tò mò hỏi: ''Nếu không mẫu thân kể một ít cho hai đứa con nghe đi."
Tên nhóc này, lại muốn làm khó nàng, Nguyệt Hoa không khỏi liếc xéo hắn, uống trà rồi mở miệng nói: 'Nói cũng được, dù gì khi lớn cũng có người dạy các con biết nói trước cũng chẳng sao. Nơi này trước kia không gọi là Đạo Thanh Bình."
Phúc Dung: "Vậy gọi là gì?"
Nguyệt Hoa để ngón tay lên môi ra hiệu hắn đừng cắt lời nàng, Phúc Dung đưa tay che miệng lại.
Nguyệt Hoa gật đầu đáp: "Thời Vua Đinh Tiên Hoàng dẹp loạn 12 sứ quân, lên ngôi hoàng đế đóng đô tại Hoa Lư đặt tên gọi là Trường Châu thành Trường An, tới thời Tây Sơn đổi tên thành Thanh Hoa ngoại Trấn, đến Gia Long năm thứ 5 mới sửa lại thành Đạo Thanh Bình."
Phúc Dung cùng Phúc Yến nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn nàng, cái hiểu cái không gật đầu.
Nguyệt Hoa nhìn hai khuôn mặt nhỏ đáng yêu, không nhịn được đưa hai tay ra, mỗi cánh tay bẹo má hai đứa mỉm cười thỏa mãn: ''Không hiểu đúng không, đợi khi lớn rồi sẽ hiểu hết ấy mà.''
"Mẫu thân lại ức hiếp người", Phúc Dung không phục lớn tiếng nói.
Nguyệt Hoa trừng mắt hắn trách: "Mẫu thân ức hiếp người nào đâu, toàn là con vu khống thôi!''
Phúc Dung cảm thấy đau đớn ngay má, cũng không dám nói lại nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng mình lại.
Nguyệt Hoa hài lòng buông tay ra, tha cho hắn lần này, lại cố ý hôn má Phúc Yến, Phúc Yến đưa mắt nhìn đại ca lè lưỡi làm mặt quỷ, há miệng cười lớn.
Phúc Dung hừ lạnh bưng trà lên uống, trẻ con hắn mới không thèm ganh tị, mẫu thân đúng là rất xấu, tam đệ cũng bị mẫu thân dạy hư rồi, không đáng yêu gì hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.